Trang:Tieng quoc keu.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 18 —

Luống chịu cúi đầu dàm buộc cổ,
Vẫy đuôi ngẩng mặt theo sau người,
Chờ chực nước rãi, trông ngóng hơi.
Nhà mình mà hóa đi ở đậu,
Cơm mình mà phải đi nhặt rơi.
Giết con cho mắm, nhắm mắt nuốt[1]
Chém cha chia canh, chẳng buốt ruột.[2]
Vỡ nhà nát nước dạ mần ngơ,
Sẩy nghé tan đàn không biết xót.
Gái đi rước khách giai đi hầu.
Cậy thế cậy thần lòe lẫn nhau.
Nhái nhớn chực những nuốt nhái bé.
Gầy róc xương thịt béo ép dầu.
Lại còn lên mặt những tấp tểnh,
Đem làm cỗ sẵn cúng ông hểnh.
Săn cầy săn cáo lên tân công,
Kiếm bát cơm thừa miếng cháy cạnh.
Xưa kia quan-lại có thế đâu!
Bây giờ quan-lại làm nên giầu.
Thi nhau bòn máu và hút mủ,
Đua mưu rộng ruộng cùng cao lầu.
Phá sạch hết cả nền lễ nghĩa,
Quên nhãng tất cả tính liêm-sỉ.


  1. Chúa Trụ giết ông Bá-ấp-Khảo là con vua Văn-vương làm mắm đưa vào ngục cho ông Văn-vương ăn.
  2. Hạng-Vũ đặt ông Thái-công là bố ông Hán-Cao lên thớt toan mổ, ông Hán-Cao rằng: bố tôi cũng như bố anh, nếu anh có mổ, thì chia cho tôi bát tiết canh.