Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/114

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
118
TÔN NGÔ

đánh, thì tướng của ba quân tất bị bắt về tay giặc, như chúa Tần đánh úp nước Trịnh, ba viên súy đều bị bắt đó.


Khỏe mạnh đến trước, mỏi mệt đến sau, mười người chỉ kịp tới được một.

Đỗ Hựu rằng: Trăm dặm đi tranh lợi là sự không phải, ba tướng quân đều bị bắt cả. Mạnh yếu không chờ đợi nhau, binh mười người chỉ đến được một người.

Lý Thuyên rằng: Một ngày đi 120 mươi dặm là gấp đường đi ròng[1]. Đi như thế thì người khỏe mạnh đến trước, người mỏi mệt đến sau, người khỏe có ít, người mỏi thì nhiều, mười người mới có thể đến trước được một, còn thì trụt lại đàng sau cả. Như thế mà gặp quân địch, tài nào mà ba tướng chẳng phải bị bắt. Ngụy Võ đuổi Lưu Bị, một ngày một đêm đi ba trăm dặm, Gia-cát-Lượng cho là cuối tầm nỏ cứng, không thể xuyên thủng được vải Lỗ, tức bảo là không có lực vậy, vì thế nên có trận thua ở Xích-bích; Bàng Quyên đuổi Tôn Tẫn, chết ở Mã-lăng cũng là nghĩa ấy.

Mai Nghiêu Thần rằng: Quân mỗi ngày đi 30 dặm lại phải đóng lại, nay ngày đêm không nghỉ, đi đến trăm dặm, cho nên ba tướng quân bị bắt. Tại sao thế? Bởi vì đi đường xa vất vả, kẻ mạnh thì ít, kẻ mỏi thì nhiều, trong mười người mới được một người đi đến. Ba tướng quân là tướng súy của ba quân.


  1. Đi ròng rã không nghỉ.