Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/115

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
119
BINH PHÁP


Năm mươi dặm mà tranh lợi thì què thượng tướng quân, quân đến được nữa.

Đỗ Hựu rằng: Què tức là thua, tướng tiền quân đã bị quân địch đánh thua.

Lý Thuyên rằng: Trăm dặm thì mười người đến một, năm mươi dặm thì mười người đến năm. Chỉ gẫy quân uy chứ không đến nỗi phải bắt, nói vì đường gần không đến nỗi mỏi mệt.

Giả Lâm rằng: Thượng cũng như tiên, viên tướng đi trước.

Trương Dự rằng: Đường không xa mấy mà trong mười người được có năm người đến, quân oai còn bị bẻ nhụt, huống chi là những trăm dặm ư? Thượng tướng là trỏ vào viên tướng tiền quân đi trước. Hoặc có người hỏi: Đường Thái-tông đánh Tống Kim-Cương, một ngày một đêm đi hơn hai trăm dặm mà cũng thắng được là cớ làm sao? Đáp rằng: Việc đó hình thì cùng mà thế thì khác. Vả Kim-Cương đã bại, lòng quân cùn nhụt, dồn đuổi mà diệt thì Hà-đông bình định được ngay, nếu để trì hoãn thì giặc tất sinh kế. Bởi vậy Thái-tông không kể gì mỏi nhọc mà cố đuổi riết. Tôn-tử nói về cách tranh lợi, cùng với việc của Đường Thái-tông khác hẳn.


Ba mươi dặm mà tranh lợi thì quân đến được hai phần ba.

Tào-Công rằng: Đường gần đến được nhiều, cho nên không có sự chết sự thua.


Ấy cho nên quân không có tri trọng thì chết, không có lương thực thì chết, không có chứa đựng thì chết.