Bước tới nội dung

Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/138

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
142
TÔN NGÔ

Tào Công rằng: Thành nhỏ mà bền, lương thực lại nhiều thì không nên tấn công. Ấy Tháo sở dĩ bỏ Hoa, Phi mà vào sâu Từ-châu, để đánh được 14 huyện đó.

Trương Dự rằng: Thành hạ được mà không thể giữ, bỏ đó cũng không hại gì thì không nên đánh. Lại như sâu hào cao lũy, xem chừng đánh không thể hạ được cũng không nên đánh, như Sĩ Mang xin đánh Bức-dương. Tuân Oanh nói: thành nhỏ mà bền, đánh lấy được không có gì là giỏi, mà không lấy được thì bị tiếng chê cười, đó vậy.


Đất có khi không tranh.

Tào-Công rằng: cái đất lợi nhỏ, tranh được rồi lại mất thì không nên tranh.


Mệnh vua có khi không chịu.

Tào Công rằng: Nếu tiện công việc, thì không cần câu nệ lệnh vua; cho nên nói rằng: « Không theo sự kiềm chế bên trong ».

Lý Thuyên rằng: nếu tiện cho việc, không câu nệ lệnh vua, như là Nhương Thủ chém Trang Giả, Ngụy Giáng giết Dương-Can đó.

Đỗ Mục rằng: Úy-liên-Tử nói: Binh là hung khí, tranh là nghịch đức, tướng là tử quan, không giời ở trên, không đất ở dưới, không giặc ở trước, không chúa ở sau.

Trương Dự rằng: nếu tiện cho việc, không theo mệnh vua, như là Phù Khái-Vương nói: thấy nghĩa thì làm, không đợi mệnh đó. Từ Đường có khi không đi đến đây là năm lợi. Có người nói: Từ Đất lội không nương đến Đất có khi không tranh là chín biến, bảo chín việc ấy, đều không định sẵn từ trong,