Bước tới nội dung

Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/181

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
187
BINH PHÁP

tướng, mạnh yếu của quân, thời giời, lợi đất, đói no, nhàn nhọc, đều phải cách nhau mười lần mới có thể lấy một mà đánh mười được. Chứ nếu thế lực ngang nhau mà không tự liệu lấy một của ta đánh mười của địch, tất sẽ phải chạy mà không thể trở về trại được.

Mai Nghiêu-Thần rằng: Thế tuy đều mà binh rất ít, lấy ít đánh nhiều là cái cách tất chạy.


Quân mạnh tướng yếu là rão.

Tào Công rằng: Tướng không thể thống được quân cho nên rão nát.

Đỗ Mục rằng: Nói binh lính hung hăng, tướng súy ươn đụt không khu xuất được, cho nên chúng rão nát tan giã. Nhà nước (Đường) khoảng đầu năm Trùng-khánh, sai Điền Bố đem quân xứ Ngụy đi đánh Vương Đình-Tấu, Bố ở Ngụy lâu, người Ngụy khinh rẻ, mấy vạn người đều cưỡi lừa đi ở trong dinh, Bố không ngăn cấm được. Ở mấy tháng muốn hợp chiến nhưng binh sĩ tan vỡ đi cả, Bố phải tự đâm cổ mà chết.

Trương Dự rằng: Binh lính hung hăng, tướng tá hèn đụt không thống quản ràng buộc được cho nên quân chính hư nát. Ngô, Sở đánh nhau, công-tử Quang nước Ngô nói: quân Sở được nuông, chính lệnh bất nhất, tướng hèn mà không thu vén được không có uy mệnh gì cả, nước Sở có thể đánh thua được. Quả rồi đánh cho quân Sở đại bại.


Tướng mạnh quân yếu là hãm.

Tào Công rằng: Tướng mạnh muốn tiến nhưng quân yếu, bèn phải hãm bại.

Đỗ Mục rằng: nói muốn làm sự công thủ nhưng