Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/90

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
93
BINH PHÁP


Khiến được kẻ địch không đến, là lấy hại mà dọa.

Tào Công rằng: ra cái chỗ họ phải săn, đánh cái chỗ họ phải cứu.

Đỗ-Hựu rằng: ra cái chỗ họ phải săn, đánh cái chỗ họ phải cứu, chẹn giữ con đường hiểm yếu. khiến họ không thể tự đến được. Cho nên Vương-tử nói: một mèo ngồi ở cửa hang, muôn con chuột không dám thò ra, một hổ phục ở bên khe, muôn con hươu không dám đi qua.

Đỗ-Mục rằng: Tào-Công đánh Hà-bắc, quân đóng ở Đốn-khau, giặc Hắc-sơn là bọn Vũ Độc đến đánh Vũ-dương, Tào-Công bèn dẫn quân vào núi đánh đồn gốc của Độc, Độc nghe tin phải bỏ Vũ-dương mà về, Tào-Công đón đánh ở trong cả phá được.

Trần Hạo rằng: tức như Tử Tư làm mỏi quân Sở, Tôn Tẫn đuổi tướng Ngụy đó.


Cho nên kẻ địch họ nhàn có thể làm cho họ nhọc.

Tào-Công rằng: cới việc ra để phiền quấy họ.

Lý Thuyên rằng: đánh chỗ bất ý khiến họ mỏi nhọc vì chạy chọt.

Đỗ-Mục rằng: Cao Cảnh nói cái kế bình định nước Trần với Tùy-tổ rằng: Xứ Giang-bắc lạnh, lúa gặt muộn hơn, xứ Giang-nam nóng, lúa má chín sớm. Ta liệu khi họ gặt hái, đem quân lên ngựa tuyên truyền lên là sẽ sang đánh úp, họ nghe tin tất phải họp binh phòng ngữ, đủ phải bỏ cả việc đồng ruộng. Họ đã họp binh, ta lại giải giáp, như thế là người Trần đủ phải khốn khổ.