theo với Mật, trước sau nối tiếp, Hóa-Cập nhân thế phải bại.
Họ yên có thể làm cho họ động.
Tào-Công rằng: Đánh cái chỗ họ tất giữ, ra cái chỗ họ tất săn, sẽ khiến kẻ địch không thể không đi cứu.
Họ Hà rằng: đánh vào chỗ họ yêu tiếc, họ há có thể ngồi yên nhìn mà không nhúc nhích được sao!
Ra cái chỗ họ tất săn, săn cái chỗ họ bất ngờ.
Tào Công rằng: khiến kẻ địch không thể không đi cứu được.
Đi nghìn dặm mà không nhọc, ấy là đi trong chỗ không người.
Tào-Công rằng: ra chỗ không, đánh chỗ hư, tránh chỗ giữ vững, đánh chỗ bất ý.
Trần Hạo rằng: nói chỗ trống không, không cứ là chỗ quân địch không phòng bị, song phòng bị mà không nghiêm trấn, giữ mà không vững, tướng yếu, binh loạn, lương ít, thế cô, ta viện quân kéo đến họ theo chiều gió mà tự vỡ. Thế là ta không khó nhọc, như đi vào chỗ không người vậy.
Họ Hà rằng: Tào-Công tiến lên bắc đánh rợ Ô-Hoàn, mưu thần là Quách Gia nói: binh quý thần tốc, nay nghìn dậm đi đánh úp người, đồ tri trọng nhiều, khó mà thu được phần lợi; vả họ nghe tin, tất là phòng bị sẵn. Chẳng bằng để đồ tri trọng lại, đem khinh binh đi gấp đường để đánh úp trong lúc bất ý. Công bèn mật đi ra cửa ải Lư-long, thẳng chỉ đến triều đình nước rợ. Quân rợ chợt nghe Công đến