Trang:Trai lanh gai tot.pdf/11

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
TRAI LÀNH GÁI TỐT

Kiếp người là kiếp long-đong,
Đố ai thoát khỏi trong vòng trần-ai.
Miễn cho thơm tiếng để đời,
Gái lòng tiết-hạnh, trai tài khôi-nguyên.
Kể chi sang cả nghèo hèn,
Trăm năm sau cũng đất đen cỏ vàng.
Chiếc thuyền biển khổ mênh-mang,
Cũng thân chìm nổi, cũng đường bôn-ba.
Mồ vàng chết cũng ra ma,
Ai hay ai giở ấy là bia danh.
Mấy ai gái tốt trai lành,
Chữ trung sánh với chữ trinh mới vừa.
Đông-kinh Hà-nội năm xưa,
Vũ-Minh tên gọi vốn nhà nho-thân.[1]
Bấy lâu đua đuổi trường văn,
Đã thông chữ Việt lại nhuần văn Tây.
Toán tài, viết tốt, vẽ hay,
Địa-dư, cách-trí một ngày một khôn.
Khắp quê tới chợ danh đồn,
Vưọt ba lớp sóng Võ-môn hóa rồng.[2]
Đường-đường một vị thầy Thông,
Đứng bàn Thượng-thẩm văn phòng niết-ty.[3]


  1. Nhà thường đời nào cũng có người học-hành đỗ-đạt.
  2. Cá vượt qua được ba lớp sóng nhẩy lên núi Võ-môn thì hóa thành rồng, ví với học trò thi đỗ.
  3. Tức là ty-sở coi về việc hình án.