Mụ đà vén mắt bắt tay,
Rằng: « Con biết nỗi nước này cho đâu.
« Giữa đường bèo nước gặp nhau,
« Trong cơn bệnh hoạn nỡ đâu bỏ người?
« Bệnh đâu có bệnh lạ đời?
« Âu là tháng hạn ngày tai chẳng là?
« Âu là nhơn-quả cùng ta![1]
« Chẳng tiên chỉ nẻo cũng ma đưa đường!
« Âu là mệnh bạc hồng-nhan,
« Tiệt hào phụ mẫu, hào quan mới thành.[2]
« Thôi thôi số kiếp đã đành,
« Ở đây nương-náu cùng mình hôm mai.
« Lão đây dưới gối thiếu người,
« Thấy con dung sắc tuyệt đời mà thương.
« Mấy đêm chầu chực thuốc thang,
« Tái sinh ân ấy mấy vàng cho cân.
« Mặt nào bạc bẽo vô ân,
« Thủy chung cho trọn nghĩa nhân mới là. »
Nàng thì con mắt thấy xa,
Nhác coi ý-tứ khác nhà khuê-môn.
Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn,
Bỗng không lưới cá chim khôn mắc vào!
Thất cơ khôn nhẽ tính sao,
Rồng thiêng khi nhỡ xuống ao cũng hèn.
Trang:Trai lanh gai tot.pdf/19
— 9 —