— 17 —
« Non sông muôn thuở vững-vàng,
« Tây Nam là một liên-bang mới là.
« Bảo nhau lấy chữ bình-hòa,
« Khuyên người chẳng hết, dễ ta làm càn.
« Thương cho đồng-loại tương tàn,[1]
« Nỡ lòng dá họa, vu oan nhau đành.
« Khai ngay tôi cứ thật tình,
« Vườn sau để súng rõ rành phao tang.
« Thân già bao quản nắng sương,
« Sống thừa trong chỗ lầm than tiếc gì. »
Lưu nghe bầng mặt cau mi,
Kiếm lời dệt gấm,[2] lựa bề rèn dao![3]
Lời dèm như nước thấm vào,
Cỏ ra lan, ngựa ra hươu cũng lằm![4]
Khép cho mưu loạn án làm,
Viễn-phương phát-phối[5] mười năm hạn kỳ.
Thương nàng chút phận nữ-nhi,
Sót tình máu mủ, nặng nghì biển non.
Cù-lao chưa chút báo ơn,
Gặp cơn biến cố bỏ thân lao-tù.
- ▲ Cùng người một nòi giống mà tàn hại lẫn nhau.
- ▲ Nói thêm thắt thêu dệt mãi cho thành tội người ta như dệt gấm.
- ▲ Khép vào lẽ này lẽ khác cho thành tội người ta như rèn mãi cho thành dao.
- ▲ Nói dèm pha người ta, ngay bảo gian, hay bảo dở cũng như cỏ mà bảo là lan, ngựa mà bảo là hươu.
- ▲ Đem đầy đi xứ xa.