Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/103

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
107
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

hoàng vào rồi viết mực lên, trao cho Nhược-Chân mà bảo:

— Ông về hễ thấy loài yêu quái biến ra vật gì, kíp lấy đá này mà ném thì những mối thừa của tai-họa sẽ dứt được hết.

Nhược-Chân về đến nhà, thấy người nhà đương ngồi châu đầu mà khóc. Bà vợ kể chuyện canh ba đêm nọ, hai con trai cùng dắt nhau xuống giếng mà chết, nước giếng dềnh lên hầu ngập cả thềm, hiện hai cái thây đều đã quàn ở vườn nam, chỉ đợi Nhược-Chân về thì đem mai-táng. Nhược-Chân hỏi:

— Trước lúc chết, chúng nó có nói gì không?

— Chúng chỉ phàn-nàn là giá chậm độ mấy tháng nữa thì công việc xong, không ngờ bị kẻ cuồng tăng làm hại.

Nói xong, phu-nhân lại gào khóc. Nhược-Chân can-ngăn rồi cùng ra vườn nam mở nắp quan-tài để xem. Khi mở thấy hai cái thây đã hóa thành hai con rắn vàng; lấy hòn đá ném thì chúng liền nát ra tro cả.

Vợ chồng bèn sắm nhiều vàng lụa đem đến tạ ơn sư cụ Pháp-Vân. Nhưng đến nơi thì thấy am cỏ rêu-phong, không tìm nhận ra được vết đi nào cả, nhân buồn-bã cùng nhau trở về.


Lời bình

Than ôi! theo về dị-đoan chỉ là có hại[1]. Huống chi đã theo lại còn không giữ cho đúng phép, thì mối hại phỏng còn xiết nói được ư? Gã Vô-Kỷ kia, là một kẻ gian-dâm, buông những thói tà-dục, chẳng những dối người, lại còn dối vị Phật của hắn thờ nữa. Giả đem xử vào cái tội như vua Ngụy


  1. Câu này là lời của cụ Khổng chép trong sách Luận-ngữ. Dị-đoan đây trở vào đạo Phật. Nhà Nho cho các đạo khác trái với đạo Nho đều là dị-đoan.