tiếng khóc rất ai-oán. Chèo thuyền đến xem, thấy một người con gái tuổi 17, 18, mặc một cái áo lụa đỏ, đương ngồi trên đệm cỏ. Hoàng hỏi:
— Đêm sâu như vậy, tại sao mà cô khóc-lóc thế, khiến lòng sắt đá cũng phải ỉu-mềm đi.
Người con gái khép-nép, lau ráo nước mắt rồi nói:
— Thiếp vốn người ở Phong-châu, cha mẹ làm nghề buôn hàng tấm. Không may bị quân cường-đạo giết người cướp của, cha mẹ thiếp đều hồn chôn bụng cá, xương gửi lòng sông. Còn lại tấm thân yếu-ớt trơ-trọi này thoát khỏi miệng hùm, lần lên bờ sông, tìm vào nhà dân ở đậu. Hôm qua, nhân ra bờ sông hái dâu cho bà chú, chợt đi qua chỗ gặp nạn cũ, bất giác đau xót mà ngồi đây khóc-lóc đến giờ.
Hoàng nói:
— Cô đã bơ-vơ trơ-trọi, không chỗ tựa nương, nay tôi nhân đi chơi Trường-an, nếu cô muốn về kinh thì tôi cho xuống ngồi nhờ thuyền. Vả từ kinh về đến quê-hương nhà cô, thuận gió no buồm bất quá cũng chẳng là mấy chốc.
Người con gái lại khóc nói:
— Chiếc thân trôi nổi, nào có đáng tiếc gì đâu, chỉ hận một điều là hài cốt cha mẹ, chưa vớt lên được để đem về mai táng.
— Nếu nàng muốn thế tôi cũng chẳng quản gì bỏ một số tiền, vì nàng thu-thập những xương rơi đưa về cố-hương, đó cũng là một cái nhân-duyên trên bước đường gặp-gỡ.
Người con gái mừng-rỡ:
— Nếu vậy thật là lòng trời. Ngài quả giúp cho được như thế, thật là cái ơn cốt-nhục sinh tử. Thiếp dù có nát thân báo-đền cũng không dám quản.
Hoàng bèn thuê người giỏi lặn-lội, ngụp xuống đáy sông mò vớt hài cốt rồi chở đem xuống nam.