Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/139

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
143
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Sai tả hữu lấy đưa cho chàng giấy bút, bắt phải cung khai. Hoàng nói:

— Tôi vốn nhà nghèo, may được đăng tên vào sổ sĩ-hoạn, xử mình không quắt-quéo, làm quan không tham-tàn, tội-trạng không rõ, chẳng dám tuân mệnh.

Nói chưa dứt lời, đã thấy người con gái ở với mình ngày trước từ mái hành-lang phía tả đi ra. Hoàng hiểu ra ngay, liền cầm bút cung rằng:

« Kính nghe:
Kinh Xuân-thu góp sự lạ, tuy đã nói, thần giáng đều biên[1].
Sách Dã-sử nhặt điều rơi, phàm vía mai, tinh đèn cũng chép[2].


  1. Kinh Xuân-thu chép mùa Xuân năm Đinh-mão thứ 8 đời vua Chiêu-công nước Lỗ, có hòn đá biết nói ở ấp Ngụy-du nước Tấn. Lại chép năm thứ 31 đời vua Trang-công có vị thần giáng xuống đất Sầm.
  2. Triệu Sư-Hùng đời Tùy, trong năm Khai-Hoàng, đi qua núi La-phù ở huyện Nam-hải đất Quảng-châu, một hôm trời tối lạnh-lùng, thấy một chiếc nhà tranh bên cạnh quán rượu ở giữa rừng thông, có cô gái đẹp mặc áo trắng ra mời đón. Dưới bóng trăng mờ, Sư-Hùng cùng cô gái chuyện trò thân-mật, rồi cùng gõ cửa nhà hàng rượu vào uống với nhau, một lát lại có đứa trẻ áo xanh ra cười đùa hát múa. Sư-Hùng say rượu nằm kềnh ra ngủ, đêm khuya thấy rét lạnh lắm, gần sáng nhìn xem, té ra nằm ở dưới góc một cây mai lớn. (Thượng-hữu-lục) — Tống-Tiềm làm chức Tuần-Kiểm ở Cam-lăng đón một người bạn là Triệu-Đương-Huấn đến nhà ngồi dạy trẻ học. Một đêm Triệu thấy một người đàn bà đẹp đứng dưới đèn ngâm thơ khêu gợi, rồi tắt phụt đèn đi, từ đấy hai người đêm nào cũng quấn-quít với nhau. Lâu rồi Tống-Tiềm biết, sai người nhà vây bắt được người đàn-bà ấy, nắm cổ tay thấy bé tý, nhìn ra thì là cái quặng đèn. Bèn đốt bỏ cái đèn ấy đi (Viên-cơ).