Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/143

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
147
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Đến như gã Hoàng,
Cũng là đáng trách
Chí thiếu bền-cứng
Lòng vướng ham-mê
Không biết bắt chước Nhan Thúc-Tử chối từ cô ả láng-giềng[1],
Lại đi nối bước Vũ Thừa-Tự mê mãi con yêu hoa-nguyệt[2].
Chẳng tội gì đó,
Có nhẹ mà thôi,
Lời ta phán truyền,
Thi-hành lập tức ».

Lại ngoảnh bảo Hoàng rằng:

— Nhà ngươi theo đòi nho học, đọc sách thánh-hiền, trải xem những sự tích xưa nay, há không biết lời răn sắc đẹp, cớ sao lại đi vào con đường ấy!

Liền cầm bút phê rằng:

« Bỏ nết cương-cường, theo đường tà-dục, giảm thọ một kỷ ».

Lại sai hai tên lính đưa Hoàng về nhà. Hoàng vuôn vai bừng tỉnh, mồ-hôi toát ra đầy mình. Sau mấy năm, nhân đi việc quan đến hạt Tam-giang, vào nghỉ ở đền Phong-châu, thấy đền-đài tường vách, tượng thần và cái hành-lang trụt đổ, đúng như trong chiêm-bao trông thấy, mới biết dạo trước chính mình bị đòi đến đây. Hoàng vội lên ngựa ruổi mau, không dám ngoảnh lại. Bấy giờ là ngày Đinh-tỵ tháng 8 năm Thiệu-bình thứ 2.


  1. Nhan Thúc-Tử đời Chu, người nước Lỗ, một mình ở một cái nhà. Đêm mưa bão, nhà láng-giềng phía bắc bị đổ, một cô gái chạy sang trú nhờ. Thúc-Tử bắt cô gái cầm một cây nến ở tay, nến hết lại đưa cây khác để đốt tiếp, đến sáng mới thôi. Giữ mình ngay sạch đến như thế. (Thượng-hữu-lục)
  2. Vũ Thừa-Tự tức là Vũ Tám-Tư người đời Đường, có người nàng hầu là Tố-Nga, vốn là cái tinh hoa nguyệt hóa hiện thành người. (Đã có chua ở trên).