Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/200

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
204
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Vọng-phu kia nữa[1].

Đoạn rồi nàng tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng-giang[2], ngửa mặt lên trời mà than rằng:

— Kẻ bạc mệnh nầy duyên-phận hẩm-hiu, chồng con rẫy bỏ, đều đâu bay-buộc, tiếng chịu nhuốc-nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan-trang giữ tiết, trinh-bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mỵ-nương[3], xuống đất xin làm cỏ Ngu-mỹ[4]. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ, chẳng những là chịu khắp mọi người phỉ nhổ.

Nói xong, gieo mình xuống sông mà chết. Chàng tuy giận là thất tiết, nhưng thấy nàng tự tận, cũng động lòng thương, tìm vớt thây nàng nhưng chẳng thấy tăm-hơi đâu cả. Một đêm phòng không vắng-vẻ, chàng ngồi buồn dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con nói rằng:

— Ô! cha Đản lại đến rồi!

Chàng hỏi đâu. Nó trỏ bóng chàng ở trên vách:


  1. Nghiêm Quán-Phu lấy vợ là nàng Bì-thị mười năm không có con, chàng bèn rẫy bỏ. Bì-thị làm bài thơ để từ giã rằng: «Đương thời tâm-sự dĩ tương quan, vũ tán vân thu nhất sướng gian. Tiện thị cô phàm tòng thử khứ, bất kham trùng thướng Vọng phu san». Chàng cảm-động, vợ chồng lại ở với nhau như cũ.
  2. Thuộc huyện Nam-xương tỉnh Hà-Nam bây giờ.
  3. Mỵ-Nương là vợ Trọng-Thủy, con gái vua thục An-dương-vương, vì lòng ngay mà phải thác oan, hóa thành ngọc trai dưới bể (cổ sử).
  4. Ngu mỹ-nhân là vợ Sở-vương Hạng-Võ. Khi Hạng-Võ thế cùng, chạy đến Cai-hạ, nàng rút gươm ra tự-vẫn. Tương truyền rằng hương hồn của nàng không tan, hóa thành hai khóm cỏ trên mồ, ngày đêm cứ quấn-quít vào nhau, người ta gọi là cỏ Ngu mỹ-nhân.