Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/209

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
213
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

tuy tội chưa thể khỏi được, nhưng cũng còn có thể giảm trong muôn một.

Lý ngẫm-nghĩ lúc lâu rồi nói:

— Thôi thầy ạ, tôi không thể làm như thế được. Có ai lại vì lo cái vạ sau này chưa chắc đã có, mà vứt bỏ những cái công-cuộc sắp thành làm hì-hục trong mấy năm bao giờ.

Sau đó hắn càng làm những sự dâm-cuồng, chém-giết, không kiêng-dè gì cả. Người mẹ tức-giận nói:

— Ưa sống ghét chết, ai ai cũng lòng, cớ sao mầy hay làm những sự giết-chóc như vậy. Không ngờ ta đến lúc tuổi già, lại phải trông thấy đứa con mắc phải hình-lục có ngày.

Người con trai Lý là Thúc-Khoản cũng thường can-ngăn cha luôn, nhưng Lý chứng nào vẫn giữ tật ấy. Năm 40 tuổi thì Lý chết ở nhà; ngoài đường-sá người ta bàn-bạc huyên-hoa, bảo với nhau rằng:

— Kẻ làm thiện thường phải chết về đao binh, kẻ làm ác lại được chết trong nhà cửa, đạo trời để đâu không biết!

Trước đây có người bản-châu là Nguyễn-Quỳ, khảng-khái chuộng điều khí-tiết, vốn cùng chơi thân với Thúc-Khoản, nhưng chết đã 3 năm nay rồi. Một hôm Thúc-Khoản đi chơi sớm, chợt gặp ở đường; Nguyễn-Quỳ bảo Thúc-Khoản rằng:

— Phụ thân anh sắp bị đem ra tra hỏi. Tôi vì quen thân với anh, nên đến bảo cho anh biết trước. Anh có muốn xem, tối mai tôi cho người đến đón, anh sẽ được xem. Nhưng xem rồi cần phải giữ kín. Nếu nói hở ra một lời thì tai-vạ sẽ lây sang đến tôi ngay.

Nói xong liền biến mất không thấy đâu nữa. Đến hẹn, Thúc-Khoản ngồi trong một buồng nhỏ ngóng đợi. Nửa đêm, quả thấy mấy người lính đầu ngựa đến đón tới một cung-điện lớn. Trên