Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
28
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Nhị Khanh nói:

— Ta sở-dĩ nhịn-nhục mà sống là vì nghĩ Phùng-lang hãy còn; nếu chàng không còn thì ta đã liều mình chứ quyết không mặc áo xiêm của chồng để đi làm đẹp với người khác. Chú có thể vì ta chịu khó lặn-lội vào xứ Nghệ hỏi thăm tin-tức cho ta không?

Người bõ già vâng lời ra đi. Bấy giờ binh-lửa rối-ren, đường-sá hiểm-trở, hắn phải lận-đận đến hàng tuần mới vào được đến Nghệ-an. Hắn đi hỏi thăm, biết tin Phùng Lập Ngôn đã mất được mấy năm rồi, vì con trai hư, nên gia-tư đã sạch-sành-sanh, đáng phàn-nàn quá.

Người bõ già ghé thuyền lên bờ, vừa vào trong chợ liền gặp ngay Phùng-sinh. Sinh đưa về chỗ ở thì một chiếc giường xiêu, bốn bề vách trống, trừ có mấy thứ như bàn cờ, hũ rượu, chim mồi, chó săn, không còn cái gì đáng giá. Sinh bảo người bõ già rằng:

— Quan nhà không may, thất lộc đã bốn năm nay rồi. Ta vì binh-qua nghẽn-trở, muốn về không được. Tuy ở chốn quê người đất khách, nhưng hồn mộng không đêm nào không ở bên mình Nhị Khanh.

Bèn chọn ngày lên đường về quê. Đến nhà vợ chồng cùng trông nhau mà khóc. Đêm hôm ấy buồng loan chung gối, sinh ngâm một bài thơ rằng:

憶 昔 平 生 日
Ức tích bình sinh nhật
曾 諧 契 合 緣
Tăng hài khế hợp duyên
感 君 情 太 厚
Cảm quân tình thái hậu