Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/242

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
246
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Lọt rèm tuyết lạnh lồng hơi,
Gió đưa băng rụng tơi-bời mặt ao.
Mỹ-nhân trướng gấm rủ thao.
Cửa hồ phất giấy song cao vắng người.
Thần đem xuân lại cho đời.
Đầu non chớm nở một trời mai-hoa.

Ông khách đọc xong than rằng:

— Nam-châu nếu không có tôi, biết đâu phu-nhân chẳng là tay tuyệt xướng; mà tôi nếu không có phu-nhân, biết đâu chẳng là tay kiệt xuất trong một thời. Thế mới biết lời đồn quả không ngoa thật.

Phu-nhân nói:

— Tài tôi nhỏ-mọn, đâu dám so-sánh với ngài trong muôn một. May mà gặp được tiên-triều, hằng ngày chầu hầu nghiên-bút, cho nên mới thông lề-luật, chắp nối thành bài. Một hôm tôi nhân đi chơi núi Vệ-linh[1], tức là nơi đức Đổng thiên-vương bay lên trời, tôi có đề rằng:

衛 靈 春 樹 白 雲 閒
Vệ linh xuân thụ bạch vân nhàn
萬 紫 千 紅 豔 世 間
Vạn tử thiên hồng diệm thế gian
鐵 馬 在 天 名 在 史
Thiết mã tại thiên danh tại sử
英 威 凜 凜 滿 江 山
Anh uy lẫm-lẫm mãn giang-san.

Dịch:

Vệ-linh mây trắng tỏa cây xuân,
Hồng tía muôn hoa đẹp cảnh trần.


  1. Ở làng Vệ-linh huyện Kim-anh tỉnh Phúc-yên bây giờ.