tôn[1] bày chuyện đặt điều, không còn cách nào tệ hơn nữa. Vì thế mà tôi những thương đời chán cảnh.
Phu-nhân lặng nghe, bất-giác ứa hai hàng nước mắt. Ông khách hỏi thì phu-nhân nói:
— Tôi thờ đức Thánh-tông lâu năm rồi lại thờ đức Hiến-tông, nghĩa kết vua tôi, nhưng tình thật như cha con vậy, lúc chầu-hầu, khi lui tới, không cần giữ ý tỵ hiềm. Không ngờ vì thế mà những kẻ thiển-bạc, bày chuyện nói xằng, thường làm những câu thơ mỉa giễu. Như là câu:
君 王 要 欲 消 閒 恨
Quân vương yếu dục tiêu nhàn hận
應 喚 金 華 學 士 來
Ưng hoán Kim-hoa học-sĩ lai
(Quân vương nếu muốn khuây buồn-nản,
Hãy gọi Kim-hoa học-sĩ vào)
- Và như:
宴 罷 龍 摟 詩 力 倦
Yến bãi long lâu thi lực quyện
六 更 留 待 曉 眠 遲
Lục canh lưu đãi hiểu miên trì
(Tiệc cạn lầu rồng sức thơ mỏi,
Canh dài giữ đợi giấc nằm trưa).
Sĩ quân-tử ở trong danh-giáo, thiếu gì thú vui hà tất lại lấy không làm có, trỏ phải ra quấy, đem chữ nghĩa ra mà đùa-cợt như vậy.
Ông khách nói:
— Nào có một mình phu-nhân như thế đâu! Xưa nay những người trinh-liệt bị ngòi bút trào-phúng làm cho bực mình biết bao nhiêu mà kể.
- ▲ Ca Thất-tịch của Trương Lỗi đời Tống.