Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/254

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
258
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Nói xong không thấy đâu nữa. Sinh đòi chúng quỷ lại để hỏi, chúng đều nói:

— Bẩm, quả có việc ấy thật, chúng tôi chưa kịp thưa với Sứ-quân. Nhân hôm nọ Diêm-vương thấy buổi đời gặp lúc không yên, có đặt ra bốn bộ Dạ-soa, mỗi bộ cử một viên tướng, giao cho cái quyền-hành sát-phạt, ủy cho những tính-mệnh sinh-linh, trách-nhiệm lớn lao, không như mọi quan chức khác. Sứ-quân oai vọng lẫy-lừng, ngài đã biết tiếng, lại nhân chúng tôi hết sức tiến-cử, nên ngày định cử Sứ-quân vào chức lớn ấy.

Dĩ-Thành nói:

— Như lời các ngươi nói thì đó là cái phúc hay là cái họa cho ta?

— Dưới Diêm-la tuyển người không khác gì tuyển phật, không thể đút-lót mà được hay cầu may mà nên. Giữ mình cương-chính, tuy hèn-mọn cũng được cất lên, ở nết gian-tà, tuy hiển-vinh cũng không kể đến. Cái nhậm-vụ huấn-luyện quản-đốc, chẳng thuộc về Sứ-quân thì còn về ai. Nếu Sứ-quân còn ham luyến vợ con, dùng-dằng ngày tháng, thì chức ấy tất lọt về tay người khác, chúng tôi cũng sẽ phải buồn rầu.

Dĩ-Thành tắc lưỡi nói:

— Chết tuy đáng ghét, danh cũng khôn mua. Phương chi ngọn bút vì nhọn mà chóng cùn, cây thông vì cành mà bị đẫn, chim trĩ không vì lông đẹp, can chi rước vạ, con voi không vì ngà trắng, đâu phải đốt mình, chim hồng chim nhạn bị giết há bởi không kêu, cây hu cây lịch sống lâu chỉ vì vô dụng, tu văn dưới đất Nhan-Hồi tuổi mới băm hai[1], viết ký lầu trời, Trường-Cát trạc chừng


  1. Nhan Hồi là học-trò đức Khổng-tử, vào bậc đại-hiền, khi mất mới có 32 tuổi. Đời Tấn, Tô Thiều đã chết lại hồi. Người em là Tiết hỏi chuyện; Thiều nói thấy hai ông Nhan Hồi và Bốc Thương làm chức Tu-văn-lang ở dưới đất.