Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/259

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
263
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

— Người áo tía tức-giận, cầm quyển sổ ném xuống đất mà nói:

— Lẽ đâu vì có mâm cỗ sơ-sài mà đánh đổi được năm mạng người hay sao!

Chúng quỷ nói:

— Nhưng đã ăn của nhà nó, chả lẽ nỡ làm ngơ không cứu. Thôi thì dù có vì cứu nó mà phải tội, dẫu chết ta cũng bằng lòng.

Người áo tía ngẫm-nghĩ lúc lâu, bèn lấy bút son xóa bỏ hơn mười chữ rồi đi. Sau vài ngày, nhà họ Lê ai nấy lui bệnh và rồi khỏi cả. Lê cảm ân đức của Dĩ-Thành, bèn lập miếu ở nhà để thờ. Người làng đến khấn-vái kêu cầu cũng thường ứng-nghiệm.


Lời bình

Than ôi! bè-bạn là một ở trong năm đạo thường, có thể mà coi khinh ư? Câu, chuyện quỷ Dạ-xoa này, thật có hay không, không cần phải biện-luận cho lắm. Chỉ có một điều đáng nói là sự chơi bạn của Dĩ-Thành, khi đã coi ai làm người bạn chân-chính thì sống chết không đổi thay, hoạn nạn cùng cứu-gỡ. Đời những kẻ kết bạn ở chung quanh mâm rượu, gan dạ đảo-điên, hễ lâm đến sự lợi-hại thì lờ đi như không biết nhau, nghe chuyện này há chẳng chạnh lòng hổ-thẹn.




HẾT