Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/80

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
84
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

lại ở trên tường rực-rỡ. Nàng vờ như không biết, vừa bẻ vừa rung. Người canh cổng nổi giận. Nàng liền đưa cành thoa đút lót mà nói:

— Tôi tưởng những dây hoa leo này, không phải là của quý gìn-giữ, lỡ tay vin hái, thật là có tội. Tấm thân yếu-ớt, sợ không chịu nổi roi vọt. Vậy xin bác cầm cành hoa này đưa vào lầu ngọc, để mong được khoan tha không phải đánh-đập, thì tôi thật đội ơn vô cùng.

Người ấy nghe lời, cầm cành thoa vào dâng Dương-thị. Dương-thị nhìn lúc lâu, giả cách nổi giận mà rằng:

— Con bé nào mà dám đường-đột như vậy, làm hỏng cả một giàn hồng-cẩm của ta.

Truyền đem trói người con gái ấy trong vườn ngân-hạnh. Thừa lúc vắng-vẻ, Dương-thị lẻn đến, cầm cành thoa khóc mà nói rằng:

— Đây là vật cũ của Trịnh-lang, chồng ta xưa đây, làm sao lại ở tay chị?

Nàng áo xanh kể rõ sự thực: bảo vật này chính là do Trịnh-lang đã giao cho tôi, lại nói Trịnh-lang hiện đương ở nhà Bạch-long-hầu, vì phu-nhân mà quên ăn bỏ ngủ, rồi nhờ tiện-thiếp xa gửi đến một mối tình để trả món tương-tư nợ cũ.

Nói chưa hết lời thì có con tiểu-hoàn váo báo là Thần Thuồng-luồng có lệnh vời. Dương-thị vội lật-đật đi ra; sáng hôm sau lại đến, ân-cần hỏi-han và trao cho một bức thư mà dặn rằng:

— Chị về nói hộ với Trịnh-lang cho ta: người vợ xấu số ở bến nước xa-xăm, lúc nào cũng vẫn thương nhớ đến chàng; chàng nên cố xoay-xở cách nào để cho được phượng lại trong mây, ngựa về trên ải, đừng khiến tôi phải già đời ở chốn cung nước làng mây này.

Bức thư gửi cho Trịnh-lang như sau: