Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/82

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
86
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Người ấy nói:

— Kẻ kia ở trên trần, tiểu-thần ở dưới nước, mỗi người một ngả, có can-thiệp gì đến nhau. Vậy mà hắn buông lời phao-vu, để hãm hại người vô tội. Nếu bệ-hạ tin nghe lời hắn thì triều-đình mắc sự lừa-dối mà tiểu-thần chịu tội mập-mờ, tưởng không phải là sự yên trên mà toàn dưới vậy.

Bên nói đi, bên cãi lại, người ấy vẫn không chịu nhận tội, đức vua cũng hồ-nghi không biết quyết định thế nào. Long-hầu đứng bên khẻ rỉ tai bảo Trịnh rằng:

— Chi bằng khai tên tuổi Dương-thị, xin cũng bắt đến xét hỏi.

Trịnh theo lời tâu lên, đức vua quả truyền đi bắt Dương-thị đến. Ngày đã xế chiều, lại thấy hai người lính dẫn đến một mỹ-nhân, xúng-xính thướt-tha tự mé đông lại. Đức vua hỏi:

— Chồng ngươi đâu?

Dương thị tâu:

— Người áo xanh kia là chồng thiếp, còn người áo đỏ là kẻ thù. Độ trước không may bị cái yêu ấy bắt cướp, trải đã ba năm trời nay. Nếu không nhờ được sự soi tới của vầng thái-dương, thì hồn tàn vóc nát sẽ phải chịu nhơ-nhuốc trọn đời, còn mong gì được ló mặt ra nữa.

Đức vua cả giận nói:

— Không ngờ thằng giặc kia lại gian-hoạt đến như thế. Bên trong thì làm sự dâm-dật, mặt ngoài thì già họng chối cãi. Việc ấy nỡ làm thì dù đem xử-tử cũng không đáng tiếc.

Bấy giờ có một người mặc áo bào xanh hiệu là Chính-hình lục-sự, tâu rằng:

« Thần nghe: vì tình riêng mà ban-thưởng, thưởng sẽ không công, đương lúc giận mà xử hình, hình tất quá đáng. Duỗi co vốn khác, châm-chước mới nên. Đem cái tài vuốt nanh, giữa cái trách phên giậu, tự hắn dẫu gây nên tội nghiệt, với