Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/86

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
90
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Vua khen-ngợi hồi lâu, nhân gọi nàng là « Ả Hàn-than ».

Vua Dụ-tôn mất, nàng phải thải ra ở ngoài phố, thường đi lại nhà quan Hành-khiển là Ngụy Nhược-chân. Bà vợ quan Hành-khiển không có con mà tính hay ghen, ngờ Hàn-than tư thông với chồng, bắt nàng đánh một trận rất là tàn-nhẫn. Nàng tức-tối lắm, đem những trâm thoa bằng vàng ngọc bán đi để thuê thích-khách vào nhà Nhược-Chân trả thù.

Nhưng thích-khách đến, bị người nhà Nhược-Chân bắt được, lúc đem tra-khảo, hắn xưng ra Hàn-than. Hàn-than sợ phải cạo trọc đầu và mặc đồ nâu sồng, trốn đến tu ở chùa Phật-tích, (chùa Thầy); giảng kinh thuyết kệ, chỉ mấy tháng đã lảu thông lắm. Nàng có dựng ra cái am gọi là am Cư-tĩnh, mời họp các văn-nhân để xin một bài bảng-văn. Bấy giờ trong làng có một cậu học-trò tuổi độ 14, 15, cũng đến hội-họp. Hàn-than khinh là còn ít tuổi, nói đùa rằng:

— Anh bé con này cũng làm văn được à? Vậy thử làm cho tôi xem nào.

Cậu học-trò không tỏ vẻ giận gì cả, lui ra dò hỏi được gốc tích Hàn-than, rồi làm bài văn như sau:

蓋 聞 佛 本 慈 悲 其 名 曰 覺
Cái văn: Phật-bản từ-bi, kỳ danh viết giác,
人 能 青 靜 即 偽 成 真
Nhân năng thanh tịnh, tức ngụy thành chân.
能 修 法 界 津 梁
Năng tu pháp giới tân lương,
便 是 叢 林 宗 主
Tiện thị tùng lâm tông chủ.
敬 惟 佛 跡 山 庵 主 陶 氏
Kính duy Phật-tích sơn am-chủ Đào-thị,