Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/90

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
94
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Gấm triền-đầu phấp-phới, theo đuổi chưa thôi[1].
Hội Liên-hoa dập-dìu, đón mời sao khéo[2].
Ôi! Chuông tàn trà cạn ngồi chi nữa?
Buồng núi vào tìm một giấc say. »

Bài văn làm xong, viết lớn rồi dán ở cửa chùa, xa gần đua nhau chép. Hàn-than nhân thế, đương đêm bỏ chùa mà trốn. Nghe chùa Lệ-kỳ (thuộc huyện Chí-linh) ở hạt Hải-dương là một nơi nước tú non kỳ, phong-cảnh tuyệt đẹp, trụ-trì có sư già Pháp-Vân và sư bác Vô-Kỷ, bèn đến chùa xin vào bái-yết. Pháp-Vân không nhận và bảo Vô-Kỷ rằng:

— Người con gái này, nết không cẩn-nguyện, tính bén lẳng-lơ, tuổi đã trẻ-trung, sắc lại lộng-lẫy, ta e lòng thiền không phải đá, sắc đẹp dễ mê người; tuy sen hồng chẳng nhuộm bùn đen, nhưng tấc mây dễ mờ bóng nguyệt. Vậy ngươi nên liệu lời từ-chối, đừng để hối-hận về sau.

Vô-Kỷ không nghe, lại cứ nhận cho Hàn-than ở. Pháp-Vân lập tức dời lên ở tận trên đỉnh núi Phượng-hoàng.

Hàn-than tuy ở chốn thanh-tịnh nhưng nết cũ vẫn chưa trừ bỏ. Mỗi lúc ở nhà dưới đi lên, mặc áo lụa, mang quần là, điểm môi son, tô má phấn. Cõi dục đã gần, máy thiền dễ chạm, bèn cùng nhau tư thông. Hai người đã yêu nhau, mà đắm say-sưa, chẳng khác nào con bướm gặp xuân, trận mưa cửu-hạn, chẳng còn để ý gì đến kinh-kệ nữa.


  1. Đời Đường, những công-tử vương-tôn nghe hát, thường lấy gấm quàng đầu con hát để thưởng, gọi « phao cẩm triền đầu ».
  2. Thầy chùa Huệ-Viễn đời Tấn cùng các bạn tu 18 người hội-họp gọi là hội Bạch-liên-hoa, viết thư mời ông Đào Uyên-minh đến dự. Uyên-minh bảo có cho uống rượu mới đến, Viễn nhận lời. Nhưng khi Uyên-minh đến lại không có rượu, ông không bằng lòng, cau mày bỏ đi.