Trang:Tuong Joseph.pdf/10

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
— 10 —

RUBEN VIẾT:

Khoan giết nó! khoan giết nó!
190 Phẩi nghe anh! phẩi nghe anh!
Tội kiêu căn tội ấy đã đành,
Nhưng mà, tình cốt nhục tình kia nên thứ,
Để cho anh xử,
Chớ khá làm ngang,
195 Tuy lòng bay chẳng tưởng chẳng màn,
Chớ dạ mổ cúng ngao cũng ngán,
Chừ thôi thời, trói nó quăn vào giếng cạn,
Có phải khỏi, tay mình làm đứt tay mình chăng! (Nói riêng một mình).
Thấy dữ dần ai chẳng thất kinh,
200 Nghĩ thương hại lo phương giúp đở.
Để đi hết cứu lên khỏi đó,
Chừ hãy còn phải chịu phép đây. Thời sách có chữ rằng: mảnh hổ bất năng địch quần hổ, nó hùa với nhau, mà tôi biết mần mần răn cho lại.

SIMÉON, LÉVI, JUDA ĐỒNG VIẾT;

Trói rồi ta phải ra tay,
Rinh nó đặng quăn vào giếng.

JOSEPH VIẾT:

205 (Ở dưới giếng cạn). Thương hại é! nói lên day vả miệng,
Quăn xuống đụng lổ đầu,
Nghĩ thôi dể ngớt cơn sầu,
Tưởng tới khôn cùng đoạn thảm.

THÁN VIẾT:

Trời cao thẳm thẳm,
210 Đất rộng minh minh!
Chẳng hay mổ hiếu trong ghi dạ,
Đâu biết tôi khiêm nhượng hết tình!
Chính giữa non xanh,
Trời thấy mấy anh làm việc dữ!
215 Chung quanh thú lạ,
Ai đem tin tức thấu cha lành!