Trang:Việt thi.pdf/85

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


VIỆT THI

CHÚ-THÍCH.— Có bản chép hai câu khởi như thế này:

Chẳng phải sương sa chẳng phải mù,
Ào ào một trận kéo dần vô.

58. ĐI THI TỰ VỊNH

Đi không há lẽ trở về không,
Cái nợ cầm-thư phải trả xong.
Rắp mượn điền-viên vui tuế-nguyệt,
Nỡ đem thân-thế hẹn tang-bồng.
Đã mang tiếng ở trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông.
Trong cuộc trần-ai, ai dễ biết,
Rồi ra mới rõ mặt anh-hùng.

CHÚ-THÍCH — Tang-bồng là do câu: tang-hồ bồng thỉ: cung gỗ dâu, tên cỏ bồng. Nghĩa bóng nói sự dọc-ngang vẫy-vùng của nam-nhi. Bài thơ này có bản chép hai câu khởi như thế này:

Đi không há lại trở về không,
Cái nợ trần-hoàn phải tính xong.

và hai câu kết như thế này:

Đương lúc trần-ai, ai dễ biết,
Xưa nay đâu chẳng có anh-hùng.

59. CẦM KỲ THI TỬU

Trời đất cho ta một cái tài,
Giắt lưng dành để tháng ngày chơi.
Dở duyên với rượu không từ chén,
Trót nợ cùng thơ phải chuốt lời.
Cờ sẵn bàn sơn, xe ngựa đó,
Đàn còn phím trúc, tính tình dây.
Ai say, ai tỉnh, ai thua được,
Ta mặc ta, mà ai mặc ai.

88