Mãi tôi mới nói rằng:
— Tôi xin có lời chia buồn cùng cụ trong cái tang đau-đớn nhà cụ, là tang cậu Jean đi tòng-quân tử-trận.
Ông không nói nửa lời. Tôi biết rằng trong lòng ông lão cũng đau-đớn.
Lúc bấy giờ ông lão cứ xâu chặt cho tôi xâu cá, tôi xách xâu cá muốn đi, song lại dừng chân đứng lại hỏi một lời rằng:
— Thưa cụ chỉ có một mình cậu ấy là trai có phải không?
Ông lão nói rằng:
— Vâng, tôi lấy vợ muộn, thằng Jean đẻ chưa được mấy năm thời mẹ nó ốm mà từ-biệt nhân-thế!
Tôi lại hỏi nữa rằng:
— Thế thời cụ ngậm-ngùi thương tiếc cậu Jean lắm đấy!
Ông lại vụt đứng dậy, quên cả hình-giạng ốm yếu, hăng-hái mà tỏ ra một cái thái-độ nhà quân-nhân nước Pháp rồi nói rằng:
— Không.... không.... tôi không tiếc.... tôi không có tiếc chi con tôi được vì nghĩa mà bỏ mình. Tôi mà có tiếc chỉ là tiếc ở sự già mà thằng Jean nó lại không được cái vinh-dự vì Tổ-quốc hi-sinh tính-mệnh mà thôi.
Cảnh-tượng nhà ông lão thuyền chài, câu chuyện nhà ông lão thuyền chài, thái-độ của ông lão thuyền chài, đến bây giờ tôi đã về nước Nam ta rồi vẫn còn ở trong thần-trí tôi không bao giờ quên.
Tôi là ai?
Là một người đem vợ sang làm ăn bên Pháp vào quãng năm 1914-15-16-17....