Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/15

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
CHUYỆN ĐÊM XUÂN

Trên một cái gác cao ở phố Gia-long trông ra đường, bốn bề kín cửa. Ba gian rộng-rãi, theo lối cổ xưa, giữa kê một cái bàn ngang, chồng-chất sách Tây sách Tầu, báo mới báo cũ, truyện cổ truyện kim, nào sách triết-học, sách chính-trị, nào báo quốc-văn, báo ngoại-quốc, nào tiểu-thuyết nôm, tiểu-thuyết các nước; dĩa nghiên lọ mực, ống bút hộp ghim, tập giấy viết thư, bể đựng danh-thiếp, ngọn đèn Tây trùm cái « a-ba-dua » ngũ-sắc in vào gác, nhìn thấy thế cũng biết ngay rằng chủ-nhân là một nhà văn-học ở nước Việt-Nam trong buổi đời này.

Nhận quanh tường thấy tranh chấm phá, đối liễn hoa, cùng những bức ảnh các bực hào-kiệt vĩ-nhân, thời ta cũng biết ngay chủ-nhân là một người phong-nhã, khảng-khái.

Đêm xuân êm-ả, những chậu cây bình hoa hớn-hở, chủ-nhân gặp được bạn tâm-giao cùng nhau pha ấm chè hương, khêu ngọn đèn sáng, nói chuyện quốc-văn.

Khách tên họ là gì?

— Trần-Quốc-Cán, sinh-viên trường Cao-đẳng, vừa tuần tháng trước hỏng thi tốt-nghiệp, vốn người Nam-kỳ.

— Mà chủ-nhân là ai?

— Lưu-Thời-Dược, thiếu-niên tân-văn-ký-giả ở Bắc-kỳ.

Hai người đối-diện chung nhau một quyển sách, mà cùng ngâm cùng đọc, những tiếng ngâm đọc sen lẫn với những tiếng mưa xuân tí-tách mái ngoài, gió đông lay động lá sấu rào-rào, xe đi người lại, chó xua gà gáy cùng muôn vàn am-ưởng ở lưng trời và giữa khoảng trần-gian. Đọc hết văn đến báo, xem xong báo đên chuyện, đồng-hồ nhà thờ đạo Gia-Tô phố Chẩm-cầm đã đánh hai giờ khuya, thời vừa xem quyển « Hoa-tiên » đến quãng Ngọc-Khanh deo mình xuống sông tự-tử:

« Nguyên vì cha mẹ Ngọc-Khanh trước kia đã đính-ước gả nàng cho Lương-Diệc-Thương, chàng đi đánh giặc có