tin đồn bậy rằng chết. Cha mẹ mới định gả nàng Ngọc-Khanh cho công-tử họ Tiền, không cho nàng giữ tiết. Nàng đã nói rằng:
— Phàm con gái không có hứa mình hai bận, xin để tang chồng mà tòng-nhất nhi-chung.
Cha mẹ Ngọc-Khanh không nghe, mà nàng đành phó thác xuống sông theo chàng. Thế nhưng không biết rằng chàng Diệc-Thương mê người con gái khác là Giao-Tiên, chàng đi đánh giặc cứu cha tình-nhân mà bị vây trong trận ».
Đọc đến đấy thời Trần-Quốc-Cán ngừng lại, thở dài mà nói với bạn rằng:
— Khen thay! Người con gái cao-thượng thật, không nỡ hứa với hai người, cốt lấy tiết-trinh làm quí. Đọc truyện này, tôi nghĩ lại bồn-chồn tấc giạ. Anh thử nghĩ xem, không biết con gái nước ta bây giờ họ xem truyện này họ có muốn theo gương tốt cổ-nhân không nhỉ? Thế mà cô ả......
Nói đến đấy thì lại ngừng, mặt trái-xoan, da đen-đen đổi ra hồng-hồng sam-sám, hai mắt đỏ ngầu lên, chắp hai tay lên gáy, gục đầu xuống bàn mà thổn-thức không nói ra lời.
Vốn xưa nay Trần-Quốc-Cán là một người ít nói, nhân xem truyện cổ cảm-súc mạnh quá buột miệng ra, nói ra rồi lại nghĩ ngượng, ngượng miệng nên lại chẳng muốn nói ra.
Chủ-nhân biết ngay rằng chắc tình-duyên lại bị lật-lường chi đây, thôi đêm đã khuya rồi thời hãy mời bạn đi ngủ, để tìm lời khuyên-giải cho nguôi tấm lòng.
Hai người chung gối, chung giường, chung chăn, chung đệm, màn the buông nhủ, hoa cúc hương đưa, cái tình chi lan nghĩa Lưu-Bình Dương-Lễ dễ đã có vui bằng Lưu-văn-sĩ cùng Trần-sinh-viên này chửa?
Chủ-nhân cố tìm chuyện nói cho bạn khuây mà bạn thời gượng nói gượng đáp, trằn-trọc đến ba giờ rưỡi đồng-hồ, nhà thờ khua vang, tiếng gà quanh vùng đã gáy giục vẫn chưa thôi nỗi bực-tức.