Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 16 —

ở chỗ lo-lắng thời được chết ở chỗ yên-vui, sống ở chỗ yên-vui mà không nghĩ đến sự lo-lắng thời chết ở nơi lo-lắng ». Than ôi! Thế mới biết câu thơ Tây: «L'homme est un apprenti. la douleur est son maître ». — Người là học-trò, sự khổ là thầy dạy, — cái khổ không có phụ ai, chỉ có cái vui hay giết người mà thôi.

Khi dân sở-tại đó cáng lên quan huyện thời mới biết là ông là ông Phán Lưu-Phan, song chưa hiểu sự thể thế nào mà đến thế, ông bèn nói với quan huyện rằng:

— Không có ai hại tôi cả, xin ngài sai dân đưa tôi về ngay nhà thương Hưng-yên rồi tôi sẽ kể rõ-ràng câu truyện, kẻo bây giờ đau lắm không tài nào nói được.

Xuống đến nhà thương thời ông thầy-thuốc xem biết vết thương ông tuy vậy mà nhẹ. Bèn sai đem vào giường bệnh. Nguyên ông cùng với ông thày-thuốc này là chỗ bạn thân, nên khi nằm yên trong giường bệnh, ông thày thuốc vào chữa, ông liền nắm lấy tay bạn gạt nước mắt khóc mà nói rằng:

— Anh Nguyễn-Ngô-Hữu ơi! Xin anh đừng nên chữa chạy chi cho thằng khốn mạt này, khắp thế-gian không ai tồi-tệ chó-đểu đến như tôi, anh ạ, ngày nay là ngày Thần Thiên-lương đã định lôi tôi xuống Diêm-cung để cho quỉ lôi lưỡi, chó cắn chân, chịu những cái cực-hình ở trong địa-ngục đây.

Nguyễn-Ngô-Hữu tức là tên ông thầy-thuốc ấy. Ông đương sắp thi-hành cái bổn-phận cứu-tế, thấy bạn nói như thế thời ngạc-nhiên mà rằng:

— Anh này hoảng! Điên mất rồi! Có thương tích mà không cho chữa là cớ làm sao?

Nói dứt lời, thì ông Phán Lưu-Phan liền nói ngay rằng:

— Chao ôi! Thương-tích! Nào ai đâm chém tôi vì sự gì đâu, thương-tích này là tự ông Thần Thiên-lương sai tay tôi đâm chém cho chết cái thân tội-ác bẩn-thỉu của tôi. Tội tôi là tội đáng chết, không nên cứu tôi mà làm gì...

Nói đến đấy, ông thầy thuốc nhìn vào những chỗ thương-tích của ông, thời thấy đã được các người dân Yên-mỹ lấy lá dịt