Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 18 —

Ông Phán Lưu-Phan nói dận-dộ lên rằng:

— Thật tôi không biết đau là cái gì nữa, nó ê rồi, nó quen rồi, tôi bây giờ chỉ được nói là sướng là thỏa mà thôi. Bác và các ông khán-hộ cứ bắc ghế ngồi đấy để tôi xin kể hết cho bác nghe, rồi tôi chết! Này bác ơi, Vợ chồng con cái đoàn-tụ một nhà, bức tranh ngoạn-mục ấy thật là vẽ ra cảnh thú. Thế mà no cơm dẩng mỡ, nằm lâu nhớ đến chỗ phồn-hoa lại lần về Hà-nội. Ôi! Hà-nội! Hà-nội!! Vì ngươi mà ta vẻ-vang, cũng vì người mà ta ra cầm-thú! Song rút lại cũng là tại tôi đó mà thôi. Năm kia tôi nhân mấy tháng hè sang chơi Hà-nội ở nhà một người bà con gần một trường nữ-học! Bóng hồng thấp-thoáng, một cô giáo-học trạc ngoại đôi mươi ăn mặc thật là hoa-hoét, làm cho tôi choáng mắt, phấn son tô-điểm, khiến tôi mê-tơi! Tôi bèn dò-la đến chỗ ở, biết rằng: Cô cũng lỡ-làng duyên-phận, sinh-nhai tuy trong vòng giáo-dục, mà tình-tứ cũng quen thói gió trăng! Vì thế mà dục-tâm tôi như lửa, muốn được làm cam-tâm. Bèn nhờ nguời giới-thiệu, trước còn tài-bàn đánh chắn, sau thời ra đồng-tịch đồng-sàng. Tôi càng gần nhân-ngãi bao nhiêu càng đem lòng chán vợ bấy nhiêu! Nào ngắm vuốt khéo, ăn nói bẻo-lẻo, khéo chiều khéo nọm, khéo ngả khéo nghiêng, chẳng khác chi những bà phu-nhân phong-nhã trong các tiểu-thuyết ngôn-tình cả...

Nói đến đấy, giẫy-dụa quá máu các chỗ thương chẩy ra lênh-láng, ông Nguyễn-Ngô-Hữu đòi chữa, ông Phán Lưu-Phan không cho, nói rằng:

— Bác để tôi kể cho hết tội tôi rồi cho tôi chết. Đừng ai mó vào tôi. Này con giáo học Hoàng-Thị-Xuân kia. Nào là con nhà thế-phiệt, cha mẹ song-toàn, cha về hưu trí, cửa nhà thanh-bạch ở tại miền Nam. Nào là tơ duyên ép uổng, ngựa hay vào người ngây cưỡi, thế không sao kham được mà phải nghiến răng bẻ một chữ « đồng » làm đôi. Nào là suốt Bắc-kỳ trong làng nam-nhi đến tôi là hơn hết, tài mạo kiêm-toàn, vui lòng gửi thân làm lẽ mọn cũng cam. Những cách đó vợ tôi điều kém, vợ tôi chỉ có tài nội-