Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 26 —

hai người con ở chốn công-đường quan huyện Hoài-yên. — Lấy xong khẩu-cung thời Phó-lý và tuần-phiên làng Yến-vỹ ký dự-thính khẩu-cung chu-tất mới ra chào quan xin về. Các bác tuần-phiên với thầy Phó ra ngoài cửa huyện thời anh em ai đã xuống đến trại sỏ chân vào cùm rồi.

Quan xem cung xong, liền phê hỏa-bài cho thầy Đề lập-tức khi đệ biên-bản về huyện thời phải đòi kỳ-lý làng Hội-xá lên để chất-vấn tính-hạnh và căn-cước hai tên chối rằng không giết người này.

Hỏa-bài một xuống, thời kỳ-lý đi ngay theo cụ Đề về huyện. Song, trước khi đi, những lễ trình-diện cụ Tá, lễ trình tờ khai Quan, hiện đã tống nhà người gái góa kia bắt phải biện cả. Nhưng dân Hội-xá lên Quan, cụ này thời khai rằng anh em nhà ấy vốn lương-thiện, còn sự giết người này có hay không không dám chắc, thầy kia thời khai rằng không dám quyết rằng anh em nhà ấy có giết người hay không, song vốn là người đáng tình-nghi xưa nay.

Đủ cả giấy má, bấy giờ Quan phủ ngài mới đem hỏi mỗi người một lúc để tra xét cho ra.

Lê-Văn-Hữu bị hỏi trước.

— Sao mà trời vừa mới tối, hai anh em bay đã cả gan giết người? Quân này gớm thật!

— Dạ bẩm lạy quan-lớn, đèn trời sói sét, chúng con quả-thị hiền-lành.

— Không giết người thời sao bay giết đấy làm gì? Mà khi chúng nó bắt được bay, tay mày cầm dao, áo em mày đặm máu, chúng bay đương lúi-húi lấy của của con bé ấy. Căn-cước của chúng bay dân bay khai cũng đáng tình-nghi thời bay còn chối thế nào được?

— Dạ bẩm lạy quan-lớn, sinh-phúc cho chúng con được nhờ, nhân lệ thường của anh em chúng con cứ đến chiều thời rủ nhau đi đồng, vừa mới ở dưới đồng lên đến đấy thấy lạ mà xem, thực không có giết.

— Mày nói thật vô-lý! Có thế nào cứ thú thực đi, ông liệu đường cứu cho, không có thời cứ-lý kết-án, bay chối sao khỏi được.