Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 27 —

— Dạ bẩm quan-lớn là cha mẹ dân, xin ngài xét cho, quả thực là hai anh em con vừa đi đến đấy, thấy lờ-mờ mà không rõ rằng người hay là cái gì mà giống như người, mới bảo nhau rẽ vào đó thời em con mó vào trước xem người dồ hay là phải bệnh lại nằm đấy, sau em con kêu lên là người con gái Hà-nội đi chùa bị giết chết, sườn có con dao còn cắm đó, con vội-vàng xuống, rút con dao vừa xong, thời thích-ngộ tuần-phiên đến.

Quan nghe xong, lại đòi Lê-Văn-Cung lên hỏi, rồi sai lính đem Hữu xuống trại. Quan hỏi Cung thời cũng khai như lời anh. Quan bẻ rằng:

— Sao bay thấy thế, bay không hô-hoán ngay dân làng đến, rồi bay hãy xem có được không? Thực là bay giết.

Cung thưa rằng:

— Chúng con vừa mới gặp, cái lòng thương người chết nó làm cho quên mất lẽ quốc-gia, bởi sơ-ý có thế mà nay nên tội.

Quan hỏi xong, lại sai đem xuống trại giam.

Buổi hầu hôm sau đông đủ cả quan, nha, cơ, lệ cùng mấy ông chánh-tổng tuần-huyện sở-tại, đem việc ra bàn định, vẫn lấy làm ngờ.

Lính đem Cung ra, đóng cọc rồi trói dật cánh khỉ ra đằng sau, chìa đầu gối ra để đợi khảo. Lê-Văn-Hữu trông thấy thế, nghĩ thương em ứa hai hàng nước mắt ra, xin ngay vào trước cửa quan để thú tội cho em khỏi phải khảo.

— Bẩm lạy quan-lớn, ngài ngồi cao xét rõ, nay cái lý đã hiển-nhiên rằng anh em chúng con giết người, không sao chối được. Vậy con xin thú quan-lớn rằng con giết, còn em con nó ngu-dại, nó chẳng biết gì cả. Mẹ ghẻ con có một mình nó, xin quan-lớn làm tội con, mà tha cho nó.

Cung thấy anh nói thế liền bẩm to lên rằng:

— Anh con sợ con phải khảo đau khổ, mà ra nhận tội trước đi đó, thôi quan trên đã định tội cho chúng con giết người, chúng con không thể chối được; vậy con xin thú