Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 30 —

con ai cũng khen ngợi, chẳng hay sự giết người này ra thế nào, con không dám biết. Duy con có nghe trong sách mà chồng con thường giảng đọc xưa nay rằng: « Sát-nhân giả-tử », vậy thời phép nước hễ giết người thời phải làm tội chết, nay con xin cụ-lớn có làm tội thì làm tội thằng em còn tha cho anh nó được về, thời chúng con được nhờ ơn cụ-lớn lắm lắm.

Quan Kinh-lược thấy nói lấy làm lạ lắm, bèn hỏi luôn rằng:

— Thường tình con người ta, ai cũng yêu con bé hơn lớn, nay con bé lại chính là con mụ đẻ ra, con lớn lại là con người vợ trước, sao mụ lại không xin tội cho đứa bé mà lại vì đứa lớn là nghĩa làm sao?

— Dạ bẩm lạy cụ-lớn ngàn năm, thằng Lê-Văn-Cung là con con đẻ ra, thằng Lê-Văn-Hữu là con chị cả con đẻ ra thực. Nay bố nó đã vì nó bồ-côi mẹ mà lấy con về để làm rì ghẻ nó. Lúc bố nó hấp-hối chết, có gọi con lại gần cạnh giường, cầm lấy cổ tay con, trỏ vào thằng ấy mà dặn lại con hai ba lần rằng: « Bà mày vì tôi mà chăm nom cho nó, may ra mà nó nên người được thời tôi và mẹ nó ở dưới suối vàng được đội ơn ». Con đã có nhận nhời mà rằng: « Xin ông đừng có ngại, trăm sự tôi xin chu-tất. chẳng may trời phân rẽ hai vợ chồng ta, nay người mất kẻ còn, cái đau lòng kể sao cho xiết »! Thôi mệnh trời đã thế, ông cứ an giấc ngủ trăm năm, hai đứa đứa nào cũng là con tôi cả, tôi hết lòng gây dựng ». Nay nếu con làm mẹ kế nó thời cũng là mẹ nó, đã là mẹ mà không yêu-thương lo-liệu được cho con, sao cho là có « nhân »? Coi con chồng là con chồng, con mình là con mình, chỉ biết âu-yếm con mình mà phí-hoài con chồng, sao cho là có « nghĩa »? Khi bố nó chết đi có ân-cần dặn lại như thế, con đã nhận nhời phân lại nhường kia, nếu bây giờ không chu-toàn lại được cho nó thời là nói dối người chết, không giữ được lời sao là có « tín »? Làm người cốt lấy cương-thường làm trọng, nay bỏ cả « nhân » cả « nghĩa » cả « tín » đi thời còn định làm mẹ người mà sống ở trên đời sao được?