Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/43

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 37 —

ba chìm, đem thân vàng ngọc đi gìm bể oan! Song ông Nguyễn-Ngọc, nào có ngờ đâu đến thế.

Trong nhà ấy, có tên đầu Phụng, lừng tiếng sắc đẹp hát hay, xôn-sao oanh-yến dập-dìu trúc mai, muôn nghìn người thấy cũng mê-tơi; ông Nguyễn-Ngọc tới nơi hồn siêu phách lạc, bị cái sắc phấn son đánh úp mất người, đã đem lòng muôn chung nghìn tứ cũng là với ai. Phụng lại khéo bẻo-lẻo, khiến cho khách yêu hoa càng nặng bệnh Trương-sinh lắm nữa. Lạ gì cái thói ả-đầu xưa nay, tuy chưa hẳn là chốn giở đủ « tám nghề », song cũng là nơi dùng bằng « bẩy chữ », chẳng yêu ai mà ai cũng bắt nhân-tình, không thực giạ vẫn ra tuồng tri-kỷ, họ tên cũng không tỏ thật cùng ai, chẳng là điều khác. Than ôi! Cuốn chiếu nhân-tình sạch, đa-tiền mới đa-tình, má phấn đùi non, của chung thiên-hạ, khăn là quần tía, đãi khách tứ-phương, có tiền ra ai cũng như ai, kẻ chơi lõi lọ ai là không rõ. Thế mà ông Tú Ngọc ta, men tình vừa nhắp đã nên say! Hoặc-giả xưa nay đóng cửa ngồi nhà, chưa giải sự tình phong-nguyệt, nên lăn-lóc đá, mê-mẩn vàng vậy...

Trong tiệc rượu, ông hỏi Phụng rằng:

— Cô có bằng lòng lấy lẽ tôi không?

— Em chỉ sợ nhà em không có phúc, mà quan lại nói nhiếc em đó, chứ mấy khi đũa mốc dám chòi mâm son.

Phụng trả lời là nói câu sáo-ngữ, mà ông Tú Ngọc thời tỏ thực chân-tình, ông Hậu Trần lại đùa một câu rằng:

— Thế bác không sợ bác gái bắt vểnh râu lên mà tát ư?

— Không nhà tôi đã cho phép tôi tăng-phòng rồi, vì số phận tôi hiếm-hoi lắm.

Câu ông Tú Ngọc trả lời lại là câu thực mà ông Hậu Trần hỏi là hỏi đùa vậy.

Tiệc tan, ông Tú ở lại mà ông Hậu về nhà, tiếng gà đã gáy nửa đêm.

Vừng đông vừa sáng, ông Tú ở nhà ả-đầu đã trở về nhà bạn, thời ông Hậu Trần hãy còn trùm chăn chưa tỉnh giấc nồng, người nhà đánh thức ông giậy tiếp bạn. Ông Tú Ngọc liền nói ngay rằng: