Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 38 —

— Tôi làm mất giấc ngủ bác, bác tha-thứ cho, song le tôi muốn về chuyến tầu thủy chín giờ này thời đến để chào bác, mà muốn nhờ bác mưu cho tôi lấy cô đầu Phụng, bác có làm ơn được không?

— Bác muốn thực à? Lấy nó là một con danh-ca, chắc bảo-mẫu nó tất sách nhiều tiền kia đấy, vâng, để tiểu-đệ đánh tiếng giùm.

Than ôi! Ông Hậu này cùng ông Tú ấy thật là chiều nhau mà dắt nhau xuống cái vực sâu. Ấy cái đó là cái thường-thái của các ông, há các độc-giả lại không rõ các ông ấy thết-đãi nhau thời chỉ rặt quan bài câu hát, tiệc rượu trận cười, thường cho những cái ấy là cuộc vui tao-nhã ư?

Bảo mẫu đầu Phụng, đương nhờ đầu Phụng mà được khách, ý không muốn cho Phụng ra khỏi cửa nhà mình mà vầy duyên cá nước cùng ai, nên chi đến khi ông Tú Ngọc khuôn xếp ở nhà xong, xuống hỏi thời thách cưới bạc nghìn. Vợ hiền chiều đức lang-quân cũng chịu phí để cho thỏa tình ao-ước. Ôi! cái con yêu tinh kia từ nay đã lâm vào nhà ông Tú Ngọc rồi.

Đầu Phụng thực tuổi 20, nhưng khai giả ra làm mười bẩy, đào non sớm đã xe tơ được người. Ông Tú Ngọc ta rước về thật là của vưu-vật trăm chiều chi-chút trốc tay...... phu-nhân vốn người hiền-thục có lễ-nghĩa, kính nể lang-quân đã không có lấy sự cả sông đông chợ làm phiền, thời cũng không lấy sự chồng yêu vợ lẽ làm giận, cái tình yêu đương nhau lúc nào cũng đằm-thắm chẳng phai, nên không có tiếng « Hà-đông sư-tử-hống ».

Thì giờ như nước chẩy, ngày vui ngắn chẳng được bằng gang tay, đã lại đến hội chùa Hương-tích, tính ra vừa được năm tròn.

Tuệ-Châu đã lên tám tuổi ông bà cho học đã hết quyển « Tam-tự-kinh » đương bắt vào học đến « Nam-sử »

Than ôi! vì đâu sui nên, tai bay vạ gió, chiếc lá lìa rừng, con chim lạc tổ, há chẳng phải vì cha nên con gái nhỡ-nhàng đó ư?