Trang:Viet Han van khao.pdf/172

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 160 —

Nghĩa là sao cho được cái nhà nghìn muôn gian, để che hết cho hàn-sĩ thiên-hạ, cho đều mở mặt vui cười.

Bạch-lạc-Thiên cũng có câu:

An đắc đại cừu thiên vạn trượng,
Nhất thời đô cái Lạc dương thành.

Nghĩa là sao cho được cái áo cừu to nghìn muôn trượng để trùm hết cho người trong thành Lạc-dương. Hai câu ấy cùng một ý vị, cùng một khí tượng.

Ví-ứng-Vật có câu rằng:

Quái lai thi tứ thanh nhân cốt,
Môn đối hàn lưu tuyết mãn sơn.

Nghĩa là lạ thay cái tứ làm thơ mát đến xương người, tựa như ngoài cửa ngảnh vào dòng nước lạnh và lại có tuyết đầy trên núi. Câu đó tả cái tứ thơ hay tuyệt, ý vị lạnh lùng, giá thử dán chỗ ngồi chơi, có thể giảm bớt được khí nóng bức.

Thạch-man-Khanh có câu rằng:

Ý trung lưu thủy viễn,
Sầu ngoại cựu sơn thanh.

Nghĩa là trong ý mình dòng nước chẩy xa, ngoài cái buồn rầu của mình, núi cũ vẫn xanh. Câu ấy càng ngẫm nghĩ ý vị càng hay.

Trong Đường-thi có mấy bài Ngũ-ngôn tứ tuyệt, nhời thì ngắn mà ý vị vô cùng. Như bài « Vợ nhớ chồng » có bốn câu rằng:

Đả khởi hoàng oanh nhi,
Mạc giao chi thượng đề.
Đề thời kinh thiếp mộng,
Bất đắc đáo Liêu-tê.

Nghĩa là đuổi con chim vàng-anh đi, đừng để nó kêu trên cành, vì nó kêu làm cho kinh động giấc mộng của thiếp, không được mơ màng đến Liêu-tê thăm chồng.