Trang:Viet Han van khao.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 30 —

Than ôi, Công-Cẩn, đã biệt nhau rồi, thôi nói chi nữa, thế là xong đời! Ngươi có khôn thiêng, soi thấu vi thầm, từ rầy thiên-hạ, ai kẻ tri-âm!

Than ôi! đau đớn thay! thượng hưởng.

(Trích lấy trong truyện Tam-quốc).



Văn tế thuốc phiện.
(Theo lối phú)

Trước bàn đèn ống điếu mà khóc than rằng:

Ba sinh hương hỏa, cuộc trần hoàn nào mấy mặt tri-âm;

Một phút nhàn du, nghĩa giao-tất để quên lòng quyến cố.

Nhớ ngươi xưa:

Quê ở Mãn-châu,

Qua chơi trung-thổ.

Sắc vàng tơ nhỏ, vẹn lưng ong chạy tầu, ấy chính danh là Bạch là Công;

Mình mỏng bọt to, sùi mặt quỉ sa đèn, ấy là của trên Ngâu trên Tụ.

Tính nguyên thăng tán, trừ phong hàn, quyết giật giải Hiên kỳ;

Vị hữu thanh lương, ôn tỳ vị ắt cướp công qui phụ.

Thanh giá thì hai thứ khác nhau.

Công hiệu dẫu đôi đường vẫn có.

Kìa những kẻ buôn hương bán phấn, nhờ ôn-hương mà dụ khách phồn hoa;

Bao nhiêu người kế lợi thương công, mượn tỉnh thức để tiện khi tính sổ.

Chốn quyền môn quí khách càng chen,

Đoàn võ-nữ ca-nhi cũng mộ.

Cũng có kẻ giận công danh trắc trở, bạn cùng ngươi cho khuây nợ tang bồng;

Lại có người buồn quê quán xa xôi, chơi cùng ngươi cho khuây miền vân thụ.