Trang:Viet Nam Su Luoc, Quyen 2, 1928.pdf/15

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 11 —

Trịnh

Trịnh-Doanh mất năm đinh-hợi (1767).

Tĩnh-đô-vương Trịnh-Sâm
鄭 森
(1767-1782)
Miếu-hiệu là: Thánh-tổ Thịnh-vương

Trịnh-Sâm dẹp yên giặc ở xứ Bắc. Lấy đất Thuận-hóa và đất Quảng-nam của chúa Nguyễn. Nhưng vì say đắm nàng Đặng-thị-Huệ, mới bỏ con trưởng lập con thứ, làm thành ra cái mối biến loạn. Mất năm nhâm-dần (1782).

Tôn-đô-vương Trịnh-Cán 鄭 澣. Làm chúa được 2 tháng bị lính Tam-phủ bỏ đi, lập anh là Trịnh-Khải lên làm chúa.

Đoan-nam-vương Trịnh-Khải 鄭 楷 (1783-1786)

Bị Tây-Sơn bắt được, phải tự tử năm bính ngọ (1786).

Nguyễn

Võ-vương Nguyễn-phúc-Khoát xưng vương hiệu năm giáp-tí (1744), và mất năm ất-dậu (1765).

Định-vương Nguyễn-phúc-Thuần 阮 福 淳
(1765-1777)

Truy tôn là Duệ-tôn Hiếu-định Hoàng-đế.

Đời ngài làm chúa bị Trương-phúc-Loan chuyên quyền. Quân Tây-sơn nổi lên đánh phía nam, quân họ Trịnh đánh phía bắc.

Sau quân chúa Trịnh vào lấy mất Phú xuân, Định-vương chạy vào Gia-định, bị tướng Tây-sơn là Nguyễn văn-Huệ giết mất. Ngài thọ 24 tuổi.

Nguyễn-vương Nguyễn phúc-Ánh 阮 福 暎, tức là vua Thế tổ Cao hoàng đế nhà Nguyễn khởi binh ở Gia-định.


LÊ MẪN-ĐẾ 黎 愍 帝 (1781-1788)
Niên-hiệu: Chiêu-thống 昭 統


Mẫn đế là cháu đích-tôn vua Hiến-tôn. Ngài bị quân Tây-sơn đánh thua chạy sang Tàu cầu cứu, sau đánh thua lại trở sang Tàu, bị quan Tàu làm nhục, rồi mất ở Yên kinh.