Võ-trác-Oánh không biết đi đâu mất. Còn Nguyễn-Cừ thì chạy lên Lạng-sơn được mấy tháng lại về Đông-triều, nhưng vì hết lương phải vào nấp ở núi Ngọa vân-sơn, bị quan Hiệp-đồng là ông Phạm-đình-Trọng 范 廷 重 bắt được đóng cũi đem về kinh làm tội. Từ đó giặc Cừ và giặc Tuyển mới tan.
3. Nguyễn-hữu-Cầu. — Nguyễn-hữu-Cầu 阮 有 求 tục gọi là quận He, người Hải dương, trước đi ăn cướp, sau theo Nguyễn-Cừ làm giặc. Đến khi Nguyễn-Cừ bị bắt rồi, Nguyễn-hữu-Cầu đem đồ đảng về giữ núi Đồ-sơn và đất Vân-đồn. Năm quí-hợi (1743), Hữu-Cầu giết được quan Thủy-đạo đốc-binh là Trịnh-Bảng 鄭 榜, rồi tự xưng làm Đông-đạo Thống-quốc Bảo-dân Đại-tướng-quân, thanh thế lừng lẫy ở mạn ấy. Sau bị Hoàng-ngũ-Phúc 黄 五 福, đem binh đến vây ở núi Đồ-sơn, Hữu-Cầu phá vây ra về đánh lấy thành Kinh-bắc, quan Trấn-thủ là Trần-đình Cẩm 陳 廷 錦 và quan Đốc-đồng là Võ-phương-Đề 武 方 㮛 đánh thua ở Thị-cầu phải bỏ ấn tín mà chạy; ở Kinh-sư được tin ấy náo động cả lên.
Hoàng-ngũ-Phúc đem binh về, cùng với Trương-Khuông 張 洭 lấy lại thành Kinh bắc, nhưng thế Nguyễn-hữu-Cầu vẫn mạnh, phá quân của Trương-Khuông ở làng Ngọc-lâm (thuộc huyện Yên-dũng), đuổi quân của quan Thống-lĩnh Đinh-văn-Giai 丁 文 佳 ở Xương-giang (thuộc huyện Bảo-lộc) rồi lại về vây dinh Thị-cầu.
Trịnh-Doanh sai Hoàng-ngũ-Phúc và Phạm-đình-Trọng đem binh đến đánh Hữu Cầu ở Xương-giang, giết được tướng của giặc là tên Thông 通, lấy được quân nhu chiến-mã thật là nhiều.
Nguyễn-hữu-Cầu là một người kiệt-hiệt nhất trong bọn làm giặc thời bấy giờ, mà lại quỉ quyệt, ra vào bất trắc lắm: có khi bị vây hàng mấy vòng, mà chỉ một mình một ngựa phá vây ra, rồi chỉ trong mấy ngày lại có hàng vạn người đi theo. Vì rằng ngày thường cướp được thóc gạo của thuyền buôn đem cho dân nghèo, cho nên đi đến đâu