Truyền đạo/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Truyền đạo của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 7

Câu luận về đời khó-khăn, về sự khôn-ngoan và sự tiết-kiệm

71 Danh-tiếng hơn dầu quí-giá; ngày chết hơn ngày sanh.

2 Đi đến nhà tang-chế hơn là đến nhà yến-tiệc; vì tại đó thấy sự cuối-cùng của mọi người; và người sống để vào lòng.

3 Buồn-rầu hơn vui-vẻ; vì nhờ mặt buồn, lòng được vui.

4 Lòng người khôn-ngoan ở trong nhà tang-chế, còn lòng kẻ ngu-muội ở tại nhà vui-sướng.

5 Thà nghe lời quở-trách của người khôn-ngoan, còn hơn là câu hát của kẻ ngu-muội. 6 Vì tiếng cười của kẻ ngu-muội giống như tiếng gai nhọn nổ dưới nồi. Đều đó cũng là sự hư-không.

7 Phải, sự sách-thủ tiền-tài làm cho kẻ khôn ra ngu, và của hối-lộ khiến cho hư-hại lòng.

8 Cuối-cùng của một việc hơn sự khởi-đầu nó; lòng kiên-nhẫn hơn lòng kiêu-ngạo.

9 Chớ vội giận; vì sự giận ở trong lòng kẻ ngu-muội.

10 Chớ nói rằng: Nhơn sao ngày trước tốt hơn ngày bây giờ? Vì hỏi vậy là chẳng khôn. 11 Sự khôn-ngoan cũng tốt bằng cơ-nghiệp; nó có ích cho những người thấy mặt trời. 12 Vì sự khôn-ngoan che thân cũng như tiền-bạc che thân vậy; nhưng sự khôn-ngoan thắng hơn, vì nó giữ mạng-sống cho người nào đã được nó.

13 Hãy xem-xét công-việc của Đức Chúa Trời; vì vật gì Ngài đã đánh cong, ai có thể làm ngay lại được?

14 Trong ngày thới-thạnh hãy vui-mừng, trong ngày tai-nạn hãy coi-chừng; vì Đức Chúa Trời đặt ngày nầy đối với ngày kia, hầu cho người đời chẳng thấy trước đặng đều sẽ xảy ra sau mình.

15 Trong những ngày hư-không của ta, ta đã thấy cả đều nầy: Người công-bình tuy công-bình cũng phải hư-mất; và kẻ hung-ác tuy hung-ác lại được trường-thọ. 16 Chớ công-bình quá, cũng đừng làm ra mình khôn-ngoan quá; cớ sao làm thiệt-hại cho mình? 17 Cũng chớ nên hung-hăng quá, và đừng ăn-ở như kẻ ngu-muội; cớ sao ngươi chết trước kỳ định? 18 Ngươi giữ được đều nầy, ấy là tốt; mà lại cũng đừng nới tay khỏi đều kia; vì ai kính-sợ Đức Chúa Trời ắt tránh khỏi mọi đều đó.

19 Sự khôn-ngoan khiến cho người khôn có sức-mạnh hơn là mười kẻ cai-trị ở trong thành.

20 Thật, chẳng có người công-bình ở trên đất làm đều thiện, mà không hề phạm tội. 21 Chớ để lòng về mọi lời người ta nói, e ngươi nghe kẻ tôi-tớ mình chưởi-rủa mình chăng. 22 Vì thường khi lòng ngươi cũng biết mình đã rủa kẻ khác.

23 Ta đã lấy sự khôn-ngoan nghiệm-xét mọi sự ấy; ta nói rằng: Ta sẽ ở khôn-ngoan; nhưng sự khôn-ngoan cách xa ta. 24 Vả, đều chi xa quá, đều chi sâu-thẩm lắm, ai có thế tìm được?

25 Ta lại hết lòng chuyên-lo cho hiểu-biết, xét-nét, kiếm-tìm sự khôn-ngoan và chánh-lý muôn vật, lại cho biết rằng gian-ác là dại-dột, và sự dại-dột là điên-cuồng. 26 Ta tìm thấy một đều cay-đắng hơn sự chết, ấy là một người đờn-bà có lòng giống như lưới bẫy, tay tợ như dây tói: ai ở đẹp lòng Đức Chúa Trời sẽ thoát-khỏi nó; còn kẻ có tội sẽ bị nó vấn lấy.

27 Kẻ truyền-đạo nói: Sau khi xem-xét muôn sự từng đều từng vật, đặng tìm chánh-lý, thì nầy là đều ta tìm được; 28 ấy là lòng ta hãy còn tìm mà chưa tìm ra: trong một ngàn người đờn-ông ta đã tìm được một người; còn trong cả thảy người đờn-bà ta chẳng tìm được một ai hết. 29 Nhưng nầy là đều ta tìm được: Đức Chúa Trời đã dựng nên người ngay-thẳng; song loài người có tìm-kiếm ra lắm mưu-kế.