Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trang:Conhandamluan.pdf/28”

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
AkBot (thảo luận | đóng góp)
Pywikibot touch edit
n ct
Tình trạng của trangTình trạng của trang
-
Chưa hiệu đính
+
Chưa hiệu đính
Thân trang (sẽ được nhúng):Thân trang (sẽ được nhúng):
Dòng 1: Dòng 1:
được vui lòng. Cả ngày không cười bao giờ. Vua truyền hễ ai làm cho Hoàng-Hậu cười được một tiếng sẽ thưởng cho nghìn cân vàng. Còn Bao-Tự chỉ cả ngàu thích nghe tiếng sé lụa soạc soạc, mỗi ngày cung-nga sé đến 100 tấm lụa bên tai, mà cũng không vui cười. Sau có quan nịnh-thần là Quách-Thạch-Phú dâng kế rằng: Tại núi Ly-sơn có 10 cái phong-hỏa-đài, vào có mấy mươi cái trống rất lớn, nguyên của các Tiên-Vương đặt ra, phòng khi giặc Tây-Nhung hoặc có truyện gì cần-cấp, sẽ đốt đài ấy lên, lửa khói thấu giời, nổi trống lên như sấm, cho các chư-hầu hay mà đem binh đến cứu, đã bao lâu nay chưa bao giờ dùng tới, Bệ-hạ nên cùng với Hoàng-Hậu ngự tới đó, bầy tiệc yến vui chơi, rồi sai đốt đài, đánh trống, binh các chư-hầu tất phải hấp-tấp đến ngay, đến nơi không có giặc-dã chi, lại lủi-thủi mà về, chắc là Chánh-Hậu phải tức cười. » U-Vương nghe nhời, đến tối cùng Bao-Tự ngự ra Ly-Cung rồi đang đêm sai đốt Hỏa-Đài và nổi trống, lửa cháy đỏ giời, trống vang dậy đất, các chư-hầu lục-tục kéo binh đến. Tới nơi chỉ thấy trên lầu vua cùng Bao-Tự đang yến tiệc. Các chư-hầu đều tưng-hửng nhìn nhau rồi lại dẹp cờ quốn trống đâu về đấy. Bao-Tự trên lầu ngó xuống, thấy các chư-hầu hấp-tấp kéo đến lại hồng-hộc kéo về, bấy giờ mới cười một tiếng dài. U-Vương mừng nói « Nay được Ái-Khanh cười một tiếng, xem càng sinh tốt muôn phần, hả lòng trẫm quá, ấy là nhờ sức Thạch-Phủ đó. » Rồi lấy ngàn vàng mà thưởng Phủ. Đến nay có câu, ngàn vàng mua một tiếng cười là tích này vậy. Mấy năm sau có Nhung-Chúa đem binh đánh, vua U-Vương phải bỏ cả cung-điện chạy, đốt Hỏa-Đài lên chẳng ai đến cả, đến nỗi U-Vương mất nước bị diết chết, ấy cũng vì một tiếng cười của Bao-Tự mà nước mất thân tan.
được vui lòng. Cả ngày không cười bao giờ. Vua truyền hễ ai làm cho Hoàng-Hậu cười được một tiếng sẽ thưởng cho nghìn cân vàng. Còn Bao-Tự chỉ cả ngày thích nghe tiếng sé lụa soạc soạc, mỗi ngày cung-nga sé đến 100 tấm lụa bên tai, mà cũng không vui cười. Sau có quan nịnh-thần là Quách-Thạch-Phú dâng kế rằng: Tại núi Ly-sơn có 10 cái phong-hỏa-đài, vào có mấy mươi cái trống rất lớn, nguyên của các Tiên-Vương đặt ra, phòng khi giặc Tây-Nhung hoặc có truyện gì cần-cấp, sẽ đốt đài ấy lên, lửa khói thấu giời, nổi trống lên như sấm, cho các chư-hầu hay mà đem binh đến cứu, đã bao lâu nay chưa bao giờ dùng tới, Bệ-hạ nên cùng với Hoàng-Hậu ngự tới đó, bầy tiệc yến vui chơi, rồi sai đốt đài, đánh trống, binh các chư-hầu tất phải hấp-tấp đến ngay, đến nơi không có giặc-dã chi, lại lủi-thủi mà về, chắc là Chánh-Hậu phải tức cười. » U-Vương nghe nhời, đến tối cùng Bao-Tự ngự ra Ly-Cung rồi đang đêm sai đốt Hỏa-Đài và nổi trống, lửa cháy đỏ giời, trống vang dậy đất, các chư-hầu lục-tục kéo binh đến. Tới nơi chỉ thấy trên lầu vua cùng Bao-Tự đang yến tiệc. Các chư-hầu đều tưng-hửng nhìn nhau rồi lại dẹp cờ quốn trống đâu về đấy. Bao-Tự trên lầu ngó xuống, thấy các chư-hầu hấp-tấp kéo đến lại hồng-hộc kéo về, bấy giờ mới cười một tiếng dài. U-Vương mừng nói « Nay được Ái-Khanh cười một tiếng, xem càng sinh tốt muôn phần, hả lòng trẫm quá, ấy là nhờ sức Thạch-Phủ đó. » Rồi lấy ngàn vàng mà thưởng Phủ. Đến nay có câu, ngàn vàng mua một tiếng cười là tích này vậy. Mấy năm sau có Nhung-Chúa đem binh đánh, vua U-Vương phải bỏ cả cung-điện chạy, đốt Hỏa-Đài lên chẳng ai đến cả, đến nỗi U-Vương mất nước bị diết chết, ấy cũng vì một tiếng cười của Bao-Tự mà nước mất thân tan.

Phiên bản lúc 21:30, ngày 21 tháng 3 năm 2020

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 25 —

được vui lòng. Cả ngày không cười bao giờ. Vua truyền hễ ai làm cho Hoàng-Hậu cười được một tiếng sẽ thưởng cho nghìn cân vàng. Còn Bao-Tự chỉ cả ngày thích nghe tiếng sé lụa soạc soạc, mỗi ngày cung-nga sé đến 100 tấm lụa bên tai, mà cũng không vui cười. Sau có quan nịnh-thần là Quách-Thạch-Phú dâng kế rằng: Tại núi Ly-sơn có 10 cái phong-hỏa-đài, vào có mấy mươi cái trống rất lớn, nguyên của các Tiên-Vương đặt ra, phòng khi giặc Tây-Nhung hoặc có truyện gì cần-cấp, sẽ đốt đài ấy lên, lửa khói thấu giời, nổi trống lên như sấm, cho các chư-hầu hay mà đem binh đến cứu, đã bao lâu nay chưa bao giờ dùng tới, Bệ-hạ nên cùng với Hoàng-Hậu ngự tới đó, bầy tiệc yến vui chơi, rồi sai đốt đài, đánh trống, binh các chư-hầu tất phải hấp-tấp đến ngay, đến nơi không có giặc-dã chi, lại lủi-thủi mà về, chắc là Chánh-Hậu phải tức cười. » U-Vương nghe nhời, đến tối cùng Bao-Tự ngự ra Ly-Cung rồi đang đêm sai đốt Hỏa-Đài và nổi trống, lửa cháy đỏ giời, trống vang dậy đất, các chư-hầu lục-tục kéo binh đến. Tới nơi chỉ thấy trên lầu vua cùng Bao-Tự đang yến tiệc. Các chư-hầu đều tưng-hửng nhìn nhau rồi lại dẹp cờ quốn trống đâu về đấy. Bao-Tự trên lầu ngó xuống, thấy các chư-hầu hấp-tấp kéo đến lại hồng-hộc kéo về, bấy giờ mới cười một tiếng dài. U-Vương mừng nói « Nay được Ái-Khanh cười một tiếng, xem càng sinh tốt muôn phần, hả lòng trẫm quá, ấy là nhờ sức Thạch-Phủ đó. » Rồi lấy ngàn vàng mà thưởng Phủ. Đến nay có câu, ngàn vàng mua một tiếng cười là tích này vậy. Mấy năm sau có Nhung-Chúa đem binh đánh, vua U-Vương phải bỏ cả cung-điện chạy, đốt Hỏa-Đài lên chẳng ai đến cả, đến nỗi U-Vương mất nước bị diết chết, ấy cũng vì một tiếng cười của Bao-Tự mà nước mất thân tan.