Tam quốc diễn nghĩa (Phan Kế Bính dịch, Bùi Kỷ hiệu đính)/Hồi 57
HỒI THỨ NĂM MƯƠI BẢY
Cửa Sài-tang, Ngọa-long đến viếng tang
Huyện Lỗi-dương, Phụng-sồ mới nhận việc
Nói về Chu Du khí tức đầy ruột, ngã quay xuống ngựa, tả hữu cấp cứu xuống thuyền. Lại có quân sĩ bẩm rằng:
- Huyền-đức, Khổng Minh đang ngồi trên đỉnh núi trước mặt, uống rượu vui cười.
Du càng tức lắm, nghiến răng lại, nói rằng:
- Ngươi bảo ta không lấy được Tây-xuyên hay sao, ta thề sang lấy cho mà xem!
Đang cơn tức giận, thì có tin báo em Tôn Quyền là Tôn Du đến. Chu Du tiếp vào, thuật rõ đầu đuôi chuyện trước. Tôn Du nói:
- Tôi phụng mệnh anh tôi đến đây để giúp đô đốc.
Du thúc quân kéo đi đến Ba-khâu, bỗng lại có người báo mé thượng lưu có Lưu Phong, Quan Bình chặn ngang sông. Chu Du lại càng tức nữa. Một lát, thấy Khổng Minh sai người đưa thư đến. Du mở ra xem, trong thư nói rằng:
"Quân sư trung lang tướng nhà Hán là Gia-cát Lượng đưa thư này cho đô đốc nước Ngô là Công-cẩn được biết:
Tôi từ khi biệt nhau với ngài ở Sài-tang đến giờ, vẫn còn lưu luyến chưa quên, nay nghe thấy ngài muốn cất quân sang lấy Tây-xuyên, tôi thiết nghĩ không nên. Ích-châu, dân thì mạnh, đất thì hiểm. Lưu Chương tuy rằng hèn đớn, nhưng giữ cũng nổi. Nay muốn thành công mà bắt quân khó nhọc đi đánh xa, vận tải hàng muôn dặm, tôi chắc dẫu đến Ngô Khởi, Tôn Vũ[1] ngày xưa cũng không sao làm nổi được.
Tào Tháo mới thua ở Xích-bích đâu đã phút chốc quên bẵng việc báo thù? Nay ngài cất quân đi đánh phương xa, Tào Tháo thừa cơ đến đánh, thì Giang-nam ra cám mất. Tôi không nỡ ngồi nhìn mà không bảo trước, xin ngài soi xét."
Chu Du xem xong, thở dài một tiếng; gọi tả hữu đem bút mực đến, viết một phong thư, sai người dâng lên Ngô hầu. Rồi họp các tướng lại dặn rằng:
- Ta không phải là không muốn hết lòng báo nước, nhưng số mệnh ta đến đây là hết rồi. Các ông nên thờ Ngô hầu cho thủy chung, để cùng dựng nên nghiệp lớn!
Nói đoạn, ngất đi một lúc, rồi dần dần lại tỉnh, ngửa mặt lên trời thở dài mà than rằng:
- Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?
Du kêu luôn mấy tiếng rồi mất, thọ 36 tuổi.
Người sau có thơ than rằng:
Trí rộng, mưu cao, nổi tiếng nhà,
Phong lưu tuổi trẻ bậc tài hoa,
Thảnh thơi chén rượu từ lời bạn,
Thánh thót cung đàn tỏ ý xa.
Xích-bích dẹp tan muôn hổ báo,
Giang-nam riêng mở một sơn hà.
Trách trời sao lại sinh Gia-cát,
Lệ ứa hai hàng, ruột xót xa!
Các tướng đem thi hài Chu Du về quàn ở Ba-khâu, rồi sai người mang thư về báo với Tôn Quyền. Quyền nghe tin Chu Du mất, liền khóc vang lên. Rồi mở thư ra xem, thì là thư tiến cử Lỗ Túc để thay mình. Đại ý trong thư viết:
"Du tôi là kẻ bất tài, may được đội ơn đãi ngộ đặc biệt, ủy thác cho những việc quan trọng, thống lĩnh quân mã, đâu dám không dốc hết sức lực để đền đáp ơn dầy? Nhưng sống chết khôn lường, ngắn dài có số, ý chí chưa đạt, thân thể đã tàn, uất hận kể sao xiết kể? Giờ đây, Tào Tháo ở phía Bắc, bờ cõi chưa yên; Lưu Bị ở nhờ, khác gì nuôi hổ. Việc trong thiên hạ, chưa biết thế nào? Chính lúc này là lúc kẻ làm bề tôi phải hy sinh vất vả, vua chúa phải lo lắng gian lao. Lỗ Túc là người trung liệt, gặp việc không cẩu thả, có thể thay tôi. "Con người lúc sắp chết thì lời nói thường đúng", nếu được lượng trên soi xét, tôi chết cũng không đến nỗi uổng!"
Tôn Quyền xem thư xong, khóc mà rằng:
- Công-cẩn có tài vương tá, chẳng may mất sớm thế này, ta còn trông cậy vào ai? Nay để thư lại tiến cử Lỗ Túc, có đâu ta chẳng nghe lời!
Ngay hôm ấy phong Lỗ Túc làm đại đô đốc, thống lĩnh cả binh mã; rồi sai rước linh cữu Chu Du về táng.
Lại nói Khổng Minh ở Kinh-châu, đêm xem thiên văn, thấy có một ngôi tướng tinh sa xuống đất, cười mà nói rằng:
- Chu Du chết rồi!
Đến sáng, nói chuyện với Huyền-đức, rồi sai người đi thám, quả nhiên như thế. Huyền-đức hỏi:
- Chu Du chết rồi, bên ấy bây giờ ra làm sao?
Khổng Minh đáp:
- Người thay Chu Du thống lĩnh binh quyền chắc là Lỗ Túc. Tôi xem thiên văn thấy tướng tinh tụ ở phương đông; vậy xin sang Giang-nam một chuyến mượn cớ viếng tang để tìm hiền sĩ về giúp chúa công.
Huyền-đức nói:
- Chỉ ngại các tướng sĩ Đông Ngô muốn hại tiên sinh!
Khổng Minh nói:
- Khi Chu Du còn sống, tôi còn chẳng ngại, nay hắn ta chết rồi, còn lo gì nữa?
Nói đoạn, sai Triệu Tử-long dẫn năm trăm quân, đem đồ lễ xuống thuyền, đến thẳng Ba-khâu viếng tang. Dọc đường, được tin Lỗ Túc đã lĩnh chức đô đốc, linh cữu Chu Du đã đưa về Sài-tang, Khổng Minh bèn đi tắt sang đó. Lỗ Túc ra nghênh tiếp tử tế. Bộ hạ của Chu Du đều muốn giết Khổng Minh, nhưng thấy Triệu Vân đeo gươm đi kèm, không dám hạ thủ. Khổng Minh sai bày lễ vật trước linh vị Chu Du, thân rót rượu, rồi quỳ xuống đọc một bài văn tế rằng:
Than ôi, Công-cẩn! Chẳng may trời hại!
Thọ yểu số trời, lòng ta ái ngại!
Rót chén rượu này, lòng ta xót xa,
Ông có khôn thiêng, chứng dám cho ta.
Viếng ông thuở nhỏ, chơi với Bá-phù
Trọng nghĩa khinh của, nhường nhà cho nhau.
Thương ông trẻ trung, có chí cao xa,
Gây dựng nghiệp bá, riêng một sơn hà!
Thương ông sức khỏe, trấn giữ Ngô trung.
Cảnh-thăng mất vía, Tôn Sách yên lòng.
Thương ông trai trẻ, sánh với Tiểu kiều
Rể tôi nhà Hán, xứng đáng trăm điều.
Thương ông khí khái, ngăn việc hàng Tào,
Trước chưa chắp cánh, dần dần bay cao.
Thương ông khôn ngoan, Tưởng Cán đến dụ,
Chén rượu thảnh thơi, Tào man mắc mẹo.
Thương ông có tài, văn võ kiêm toàn,
Hỏa công phá Tào, chuyển nguy thành an.
Thương ông khi ấy, anh hùng ghê gớm,
Lệ tuôn hai hàng, thương ông mất sớm.
Lòng thì trung nghĩa, hồn thì anh linh.
Mới ba chục tuổi, nghìn thu nêu danh!
Ruột ta rầu rĩ, thương ông tha thiết,
Trăm thảm nghìn sầu, kể sao cho xiết!
Trời mây mù mịt, ba quân xót xa,
Chủ thì sùi sụt, bạn cũng lệ sa!
Lượng tôi bất tài, xin mẹo cầu mưu,
Giúp Ngô chống Tào, phò Hán yên Lưu.
Lập thế ỷ dốc, cứu giúp nhau cùng,
Kẻ mất người còn, xót ruột đau lòng!
Than ôi, Công-cẩn! Đã biệt nhau rồi!
Thôi nói chi nữa, thế là xong đời!
Hồn có khôn thiêng, soi thấu can tâm
Từ nay thiên hạ, ai kẻ tri âm?
Than ôi! Thương thay! Phục duy thượng hưởng!
Khổng Minh tế xong, gục xuống đất khóc, nước mắt dàn dụa như suối, đau đớn vô cùng. Các tướng bảo nhau:
- Người ta nói Khổng Minh không hòa với Công-cẩn, nay xem tình thương xót thế này, mới biết họ toàn nói nhảm cả!
Lỗ Túc thấy Khổng Minh thương khóc, cũng ứa nước mắt, nghĩ:
- Khổng Minh vẫn là người tử tế, chỉ vì Công-cẩn hẹp hòi, tự rước lấy cái chết đó thôi!
Người sau có thơ rằng:
Nam-dương Ngọc-long ngủ chưa dậy,
Tướng tinh lại hạ xuống Thư thành
Trời xanh trót đã sinh Công-cẩn
Trần thế sao còn nẩy Khổng Minh?
Lỗ Túc đặt tiệc khoản đãi Khổng Minh. Tiệc xong, Khổng Minh từ biệt ra về, vừa sắp xuống thuyền, bỗng có một người đội mũ áo đạo sĩ, một tay nắm lấy Khổng Minh cười ha hả, nói:
- Ngươi đã làm Chu Du tức mà chết, lại còn đến viếng tang, rõ ràng coi thường Đông Ngô không còn ai nữa chăng?
Khổng Minh vội trông lại xem ai, thì là Phụng-sồ tiên sinh Bàng Thống. Khổng Minh cũng cười lớn dắt tay nhau lên thuyền nói chuyện.
Khổng Minh đưa một phong thư cho Bàng Thống và dặn:
- Tôi chắc Tôn Quyền không trọng dụng được ông, nếu có điều gì không như ý, xin hãy sang Kinh-châu giúp Lưu Huyền-đức với tôi. Người này khoan nhân trung hậu, tất không phụ cái học của ông.
Thống nhận lời, rồi từ biệt Khổng Minh.
Lại nói, Lỗ Túc đưa linh cữu Chu Du về đến Vu-hồ, Tôn Quyền ra đón, khóc tế trước linh vị, rồi sai hậu táng tại quê làng. Du có hai trai một gái; con trưởng tên Tuần, con thứ tên Dân, Quyền đều giúp đỡ rất chu đáo.
Lỗ Túc nói:
- Tôi tài nhỏ trí mọn, Công-cẩn tiến cử nhầm, quả thật không xứng đáng với chức vụ. Tôi xin cử một người giúp chúa công. Người này, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mưu lược chẳng kém gì Quản, Nhạc; kế sách ngang với Tôn, Ngô. Trước đây Công-cẩn nhờ mẹo người ấy cũng nhiều, mà Khổng Minh cũng chịu là giỏi; hiện người ấy đang ở Giang-nam, sao chúa công không trọng dụng?
Quyền nghe nói mừng lắm, liền hỏi họ tên là gì?
Túc thưa:
- Người ấy ở Tương-dương, họ Bàng tên Thống, tự là Sĩ-nguyên, đạo hiệu là Phụng-sồ tiên sinh.
Quyền mừng lắm, nói:
- Ta nghe tiếng người này đã lâu, nay có ở đây, nên cho mời lại chơi ngay.
Lỗ Túc mời Bàng Thống đến ra mắt Tôn Quyền. Thống đến, thi lễ xong, Quyền trông thấy Bàng Thống lông mày rậm, mũi lõ, mặt đen, râu ngắn, hình dung cổ quái, có ý không bằng lòng, mới hỏi rằng:
- Bình sinh ông học môn gì là chính?
Thống thưa:
- Không câu nệ gì cả, cứ tùy cơ mà ứng biến.
Quyền hỏi:
- Tài học của ông, so với Công-cẩn thế nào?
Thống cười, đáp:
- Tôi học khác Công-cẩn nhiều.
Quyền xưa nay ưa nhất Chu Du, thấy Thống coi thường Du, càng tỏ vẻ không bằng lòng, bảo Thống rằng:
- Ông hãy về, khi nào cần đến, sẽ cho người mời.
Thống thở dài một tiếng, rồi trở ra.
Lỗ Túc hỏi:
- Chúa công sao không dùng Bàng Sĩ-nguyên?
Quyền đáp:
- Hắn là một cuồng sĩ, dùng làm quái gì!
Túc nói:
- Trong trận Xích-bích, hắn dâng kế liên hoàn, lập được công đầu, chắc hẳn chúa công cũng đã biết?
Quyền nói:
- Hồi đó, ý Tào Tháo muốn ghép thuyền lại chứ vị tất đã là công hắn, ta nhất định không dùng.
Túc trở ra, nói với Bàng Thống:
- Tôi đã cố sức tiến cử ông, nhưng chủ tôi chưa nghe, xin ông hãy cố nén lòng.
Thống cúi đầu thở dài, chẳng nói năng gì.
Túc hỏi:
- Hay là ông không muốn ở đây nữa chăng?
Thống không đáp. Túc nói:
- Ông có tài giúp chúa yên dân, đi đâu mà chẳng đắt? Nhưng ông muốn đi xứ nào, nên nói thật cho tôi biết.
Thống nói:
- Tôi muốn sang với Tào Tháo.
Túc nói:
- Chớ nên! Ông mà sang với Tào Tháo, khác nào ném hạt châu quý vào trong xó tối. Ông nên sang Kinh-châu theo Huyền-đức, tất nhiên được trọng dụng.
Thống nói:
- Tôi cũng nghĩ thế, vừa rồi là câu nói đùa đó thôi.
Túc nói:
- Tôi xin viết thư tiến cử ông giúp Huyền-đức, sẽ làm cho Tôn, Lưu hai nhà không đánh lẫn nhau, cùng chung sức phá Tào.
Thống nói:
- Đó là ý chí của tôi từ trước đến nay vậy!
Liền cầm thư của Túc, sang thẳng Kinh-châu ra mắt Huyền-đức.
Bấy giờ Khổng Minh đi kinh lý bốn quận chưa về. Nha lại vào bảo có danh sĩ ở Giang-nam là Bàng Thống đến. Huyền-đức từng nghe tiếng Thống đã lâu, liền sai mời vào. Thống thấy Huyền-đức, chỉ vái dài một cái chớ không lạy. Huyền-đức thấy Thống xấu xa, cũng tỏ vẻ không vui, liền hỏi:
- Ông từ xa đến đây, khí vất vả lắm nhỉ?
Thống chưa đưa thư của Khổng Minh và Lỗ Túc vội, chỉ đáp rằng:
- Nghe tiếng ngài yêu người hiền, trọng kẻ sĩ, nên tôi đến yết kiến.
Huyền-đức nói:
- Hai miền Kinh, Sở vừa tạm sắp xếp yên ổn, chưa có chức gì khuyết. Về phía đông bắc cách đây một trăm ba mươi dặm, có huyện Lỗi-dương khuyết một chức tri huyện, ông hãy làm tạm vậy, sau này cần đến, sẽ xin trọng dụng.
Bàng Thống nghĩ Huyền-đức đãi mình sao bạc bẽo thế, muốn trổ tài ra cho biết, nhưng vì Khổng Minh không có mặt ở đây, nên phải gượng vâng lời, từ biệt trở ra.
Thống đến huyện Lỗi-dương, không nghĩ gì đến việc cai trị, chỉ đánh rượu say khướt suốt ngày. Bao nhiêu việc tiền lương, kiện cáo, xếp cả một xó.
Có người báo với Huyền-đức. Huyền-đức giận, nói:
- Đồ hủ nho, sao dám làm rối loạn pháp luật của ta?
Lập tức gọi Trương Phi lại dặn:
- Hãy đem tùy tùng đến các huyện miền nam Kinh-châu tuần sát; nếu thấy kẻ nào không công minh, không tuân giữ pháp luật thì cứ việc trị tội.
Lại sai Tôn Càn đi kèm với Trương Phi, để có điều gì khó khăn thì giúp đỡ. Phi lĩnh mệnh cùng Tôn Càn đến thẳng huyện Lỗi-dương. Nha lại và nhân dân đều ra nghênh tiếp, chỉ một mình quan huyện là không thấy mặt đâu cả.
Phi hỏi:
- Quan huyện đâu?
Nha lại bẩm:
- Từ khi quan huyện Bàng nhận chức đến giờ, đã hơn ba tháng, chẳng hỏi han gì việc trong huyện cả, ngày nào cũng chỉ uống rượu từ sáng đến tối, lúc nào cũng say li bì. Hiện bây giờ cũng còn đương say nằm một chỗ, chưa đứng dậy được.
Trương Phi giận lắm, muốn bắt ngay để hỏi tội. Tôn Càn can rằng:
- Bàng Thống là người cao minh, chưa nên vội vã. Hãy vào huyện hỏi xem làm sao, nếu không phải, sẽ trị tội cũng chưa muộn.
Phi nghe lời, vào huyện, ngồi nghiêm chỉnh giữa công đường, sai đòi quan huyện đến hỏi. Bàng Thống bấy giờ mới ra, áo mũ xốc xếch, chân bước chuệnh choạng, miệng còn sặc những hơi rượu.
Phi giận nói:
- Anh ta tưởng ngươi là người khá, cho làm tri huyện, sao ngươi dám bỏ hết cả việc quan?
Thống cười, nói:
- Tướng quân bảo tôi bỏ những việc gì?
Phi nói:
- Ngươi đến huyện hơn ba tháng nay, cả ngày chỉ mê man chè rượu, có coi đâu đến chính sự mà chả bỏ?
Thống đáp:
- Cái thứ huyện nhỏ này được mấy nỗi công việc, có gì mà phải coi xét? Tướng quân hãy ngồi thư lại một lát, tôi xin giải quyết đâu đấy ngay cho mà xem!
Lập tức sai nha lại đem hết công việc bỏ đọng trong ba tháng đến để phân xử. Nha lại tíu tít ôm cả một tập văn án ra. Những người kiện cáo đứng vòng quanh cả dưới thềm.
Thống mở văn án ra xem, tay thì viết, miệng thì phê phán, tai thì nghe người thưa bẩm, phải trái phân minh, không sai một sợi tơ sợi tóc nào. Nhân dân đều cúi đầu bái phục. Chưa đầy nửa buổi, bao nhiêu giấy má phê xong hết, không sót việc gì. Thống quẳng bút xuống đất, nói:
- Bỏ bễ việc gì nào? Tào Tháo, Tôn Quyền ta còn chẳng coi vào đâu, huống chi một cái huyện ranh này, việc gì mà phải bận lòng!
Phi giật mình, đứng ngay dậy, xin lỗi, nói:
- Tiên sinh thật là bậc cao tài, tiểu tử có mắt mà không biết. Vậy xin hết sức tiến cử tiên sinh với anh tôi.
Thống bấy giờ mới đưa thư của Lỗ Túc ra. Phi hỏi:
- Sao lúc mới đến ra mắt anh tôi, tiên sinh không đưa ngay thư này ra?
Thống nói:
- Nếu đưa ngay thì chẳng hóa ra tôi chỉ nhờ cái thư ấy để cầu cạnh ư?
Phi ngảnh lại bảo Tôn Càn rằng:
- Giá không có ông, suýt nữa bỏ mất một vị đại hiền!
Liền từ biệt Bàng Thống trở về Kinh-châu, thuật lại tài của Bàng Thống. Huyền-đức thất kinh, nói:
- Khinh đãi đại hiền, quả thực là lỗi tại ta!
Phi lại trình thư của Lỗ Túc, Huyền-đức mở ra xem; trong thư đại ý nói:
"Tài của Bàng Sĩ-nguyên không phải chỉ làm tri huyện; phải dùng vào chức trị trung biệt giá thì mới vùng vẫy được. Nếu dùng người mà cứ nhìn mặt mũi xấu hay đẹp, e phụ mất tài học vấn của người ta, mà để người khác dùng mất, thật đáng tiếc lắm!"
Huyền-đức xem xong, còn đang hối hận, sực có tin báo Khổng Minh đã về. Huyền-đức ra tiếp vào. Khổng Minh hỏi ngay rằng:
- Bàng quân sư mấy hôm nay có mạnh khỏe không?
Huyền-đức nói rằng:
- Vừa rồi làm tri huyện Lỗi-dương, hay rượu bỏ cả việc.
Khổng Minh cười, nói:
- Sĩ-nguyên không phải là tài tầm thường, ông ấy học giỏi gấp mười tôi, tôi đã có thư tiến ông ấy, chúa công đã xem chưa?
Huyền-đức nói:
- Hôm nay mới thấy thư của Lỗ Túc, còn thư của tiên sinh chưa thấy.
Khổng Minh nói:
- Đại hiền mà dùng vào chức nhỏ, thường hay buồn bã không tưởng đến việc, phải mượn chén rượu để giải khuây.
Huyền-đức nói:
- Nếu không có em tôi nói thì suýt nữa thiệt mất một vị đại hiền.
Lập tức sai ngay Trương Phi ra huyện Lỗi-dương mời Bàng Thống về. Thống về đến nơi, Huyền-đức xuống thềm xin lỗi. Lúc này Thống mới đưa thư của Khổng Minh ra.
Huyền-đức xem thư đại ý dặn khi nào Bàng Sĩ-nguyên đến, thì nên trọng dụng ngay lập tức. Huyền-đức mừng, nói:
- Ngày trước Tư-mã Đức-tháo có nói là "Phục-long và Phụng-sồ, trong hai người ấy mà được một người cũng đủ yên được thiên hạ". Nay ta được cả hai, tất nhiên gây lại được cơ đồ nhà Hán.
Lập tức cử Bàng Thống làm phó quân sư trung lương tướng, cùng với Khổng Minh bàn tính phương lược, huấn luyện quân sĩ, chuẩn bị đi đánh dẹp.
Có người báo về Hứa-xương rằng:
- Lưu Bị có Gia-cát Lượng, Bàng Thống làm mưu sĩ, chiêu binh tập mã, chứa cỏ tích lương, kết liên với Đông Ngô, nay mai tất kéo quân đánh miền bắc.
Tháo được tin, liền họp cả mưu sĩ lại bàn việc đánh miền nam. Tuân Du thưa:
- Chu Du mới chết, ta nên đánh Tôn Quyền trước, rồi sẽ đánh Lưu Bị.
Tháo nói:
- Nếu ta đi đánh nơi xa, chỉ lo Mã Đằng thừa cơ đánh úp Hứa-xương. Khi đánh ở Xích-bích đã có tin đồn quân Tây-lương đến cướp, nay phải nên phòng bị mới được.
Du lại thưa:
- Cứ như ý tôi, thì nên đưa tờ chiếu phong thêm cho Mã Đằng làm chinh nam tướng quân, sai sang đánh Tôn Quyền, dụ hắn vào Hứa-đô mà trừ trước ngay đi, thì mới yên tâm xuống đánh miền nam được.
Tháo mừng lắm, sai ngay người mang chiếu đến Tây-lương triệu Mã Đằng về.
Mã Đằng tự là Thọ-thành, dòng dõi tướng quân Phục ba Mã Viện khi xưa. Cha tên là Túc, thời vua Hoàn đế làm chức tri huyện ở Lan-can, quận Thiên-thủy; sau mất quan, lưu lạc sang Lũng-tây, ở lẫn với người Khương, lấy vợ người Khương, sinh ra Mã Đằng. Đằng mình cao tám thước trạng mạo hùng dũng, tính nết hiền hậu, ai cũng kính trọng. Cuối đời vua Linh đế, quân Khương làm phản, Đằng mộ dân quân phá tan được. Trong khoảng giữa đời Sơ-bình, Đằng được phong làm chinh tây tướng quân. Đằng cùng với trấn tây tướng quân Hàn Toại kết làm anh em.
Hôm ấy Đằng phụng chiếu mệnh liền bàn với con là Mã Siêu rằng:
- Ta từ khi cùng Đổng Thừa vâng mật chiếu đến nay, hẹn với Huyền-đức cùng đánh giặc. Chẳng may Đổng Thừa mất rồi, mà Huyền-đức thì thua mãi, ta lại ở xó Tây-lương hẻo lánh này, chưa có thể hợp sức được với Huyền-đức. Nay nghe người mới lấy Kinh-châu, ta đang muốn mở chí khí xưa; không ngờ Tào Tháo lại triệu ta, thì nên nghĩ làm sao?
Mã Siêu thưa:
- Tháo vâng mệnh thiên tử để triệu cha, nếu không đi, hắn tất trách cha là người nghịch mạng. Nên nhân dịp này, vào ngay kinh đô rồi liệu kế mà giết phăng nó đi, thì chí của cha xưa mới nổi lên được.
Cháu gọi Mã Đằng bằng chú là Mã Đại thì can rằng:
- Bụng Tào Tháo hiểm độc lắm, nếu chú vào đó, sợ bị hắn mưu hại mất!
Siêu nói:
- Con xin đem hết cả quân Tây-lương, theo cha đánh vào Hứa-đô để trừ hại cho thiên hạ, có gì chẳng được?
Đằng nói:
- Con nên thống lĩnh quân Khương, giữ gìn lấy Tây-lương cho cha; còn em con là Mã Hưu, Mã Thiết và cháu là Mã Đại thì theo cả cha đến Hứa-xương. Tào Tháo thấy con ở Tây-lương, lại có Hàn Toại giúp đỡ, tất nhiên không dám hại cha đâu!
Siêu nói:
- Nếu cha có đi, thì chớ nên coi thường mà vào Hứa-đô vội. Hãy xem động tĩnh làm sao rồi tùy cơ ứng biến mới được.
Đằng nói:
- Cha sẽ liệu khu xử, không phải lo lắm.
Thế rồi, Mã Đằng dẫn năm nghìn quân Tây-lương, sai Mã Hưu, Mã Thiết làm tiên phong, Mã Đại đi sau tiếp ứng, từ từ kéo sang Hứa-xương. Còn cách kinh-đô hai chục dặm, Đằng đóng quân lại, không vào vội.
Tháo nghe tin Mã Đằng đã đến, bèn gọi quan thị lang là Hoàng Khuê dặn rằng:
- Mã Đằng sắp sửa sang đánh phương nam, ta cho ngươi làm hành quân tham mưu. Ngươi nên đến trại Mã Đằng mà khao quân, và bảo hắn rằng: "Tây-lương xa xôi, mang lương theo không tiện, mà cũng không thể đem nhiều quân mã được. Nên ta có sai thêm đại tướng, hiệp sức cùng đi". Ngày mai bảo hắn vào thành ra mắt thiên tử, rồi ta giao lương thảo cho nhân thể.
Khuê lĩnh mệnh, ra gặp Mã Đằng. Đằng đặt tiệc khoản đãi. Rượu say Khuê nói rằng:
- Cha tôi là Hoàng Uyển, chết về nạn Lý Thôi, Quách Dĩ, tôi vẫn căm tức chưa nguôi, không ngờ bây giờ lại gặp phải tên giặc dối vua thế này!
Đằng nói:
- Ai là giặc dối vua?
Khuê nói:
- Tào Tháo chớ ai nữa, ông không biết hay sao mà còn phải hỏi?
Đằng sợ là người của Tào Tháo sai lại thử mình, vội vàng ngăn lại rằng:
- Tai vách mạch rừng, ông chớ nên nói xằng!
Khuê gắt lên rằng:
- Thế ông quên mất tờ chiếu trong tay áo rồi à?
Đằng thấy nói vậy, biết là Khuê thật lòng, mới đem việc kín ra nói với Khuê.
Khuê nói:
- Tháo muốn triệu ông vào thành chầu vua, không phải có bụng tử tế gì đâu, ông chớ nên vào! Ngày mai nên dẫn quân đến dưới thành, đợi khi nào Tào Tháo ra điểm quân, sẽ thừa dịp giết đi, thì việc lớn chắc xong.
Hai người bàn định đâu đấy, Hoàng Khuê từ biệt trở về, trông dáng hãy còn tức giận. Vợ hỏi hai ba lần, Khuê nhất định không nói. Không ngờ vợ lẽ Khuê là Lý Xuân-hương, vốn phải lòng Miêu Trạch, em vợ cả Khuê. Trạch đang muốn lấy Xuân-hương nhưng chưa nghĩ được kế gì. Mụ này thấy chồng có dáng giận, liền nói với Trạch:
- Hôm nay, Hoàng thị lang đi bàn việc quân trở về, có vẻ tức bực lắm, không hiểu vì lẽ gì?
Trạch nói:
- Nàng nên hỏi thử rằng: "Người ta ai cũng bảo Lưu Huyền-đức là người nhân đức, Tào Tháo là gian hùng, là ý làm sao?" Xem hắn nói thế nào?
Đêm hôm ấy, Hoàng Khuê đến buồng Xuân Hương, mụ liền buông lời khêu gợi. Khuê nhân lúc còn say rượu, nói tuột rằng:
- Nàng là đàn bà, còn biết kẻ tà người chính, huống chi là ta? Ta muốn giết chết ngay thằng Tào Tháo đi mới hả!
Mụ hỏi:
- Muốn giết thì làm kế gì?
Khuê đáp:
- Ta đã ước với Mã Đằng, ngày mai đến dưới thành, thừa cơ giết nó ngay tại chỗ điểm binh.
Mụ đem chuyện đó nói với Miêu Trạch. Trạch lập tức đến báo với Tào Tháo. Tháo gọi ngay Tào Hồng, Hứa Chử, Từ Hoảng, Hạ-hầu Uyên, dặn dò mẹo mực. Các tướng vâng mệnh dự bị đâu đấy. Tháo lại sai bắt cả nhà Hoàng Khuê giam lại.
Hôm sau, Mã Đằng lĩnh quân Tây-lương đến cửa thành, trông ra trước mặt, thấy có một lớp cờ đỏ, toàn là cờ hiệu thừa tướng, Mã Đằng tưởng là Tào Tháo ra điểm quân, tế ngựa lại gần xem sao. Bỗng nhiên một tiếng pháo nổ, rồi ở trong đám cờ đỏ, cung tên bắn ra như mưa. Lại có một tướng xông ra, là Tào Hồng. Mã Đằng vội vàng quay ngựa chạy về, thì hai bên tiếng reo ầm ầm nổi dậy, bên tả có Hứa Chử, bên hữu có Hạ-hầu Uyên, mé sau lại có Từ Hoảng đuổi đến, cắt đôi quân mã Tây-lương, vây chặt ba cha con Mã Đằng vào giữa.
Mã Đằng thấy thế nguy cấp, liều chết khua đao xông xáo chém giết. Mã Thiết bị tên bắn chết, còn Mã Hưu theo sát Mã Đằng, xông bên nọ, xáo bên kia, không sao ra được; hai bố con cùng bị thương nặng, ngựa lại bị tên bắn ngã gục, bởi thế bị bắt sống cả.
Tháo sai trói điệu bố con Mã Đằng và Hoàng Khuê đem vào hỏi. Khuê kêu là vô tội. Tháo gọi Miêu Trạch ra làm chứng. Mã Đằng trách mắng Hoàng Khuê rằng:
- Đồ hủ nho kia! Vì mày mà lỡ việc của ta. Tao không giết được giặc để trừ hại cho nước là do lòng trời!
Tháo sai lôi cả ra, Mã Đằng chửi mắng không dứt lời. Rồi cùng Mã Hưu và Hoàng Khuê đều bị hại.
Đời sau có thơ than Mã Đằng rằng:
Cha con cùng tử tiết,
Trung trinh nổi tiếng nhà.
Lo nước, thân chi quản,
Trung vua, chết cũng là!
Máu thề, lời còn đó,
Tờ nghĩa, việc chưa xa.
Tây-lương dòng dõi tướng.
Không hổ tiếng Phục-ba!
Miêu Trạch xin với Tào Tháo rằng:
- Chúng tôi không muốn lấy thưởng gì cả, chỉ xin cho tôi được lấy nàng Xuân-hương làm vợ.
Tháo cười, nói:
- Mày vì một con đàn bà mà làm hại mất cả một nhà chồng chị, để quân bất nghĩa này sống làm gì?
Liền sai lôi cả Miêu Trạch, Xuân-hương và cả nhà Hoàng Khuê ra chợ chém đầu. Thiên hạ ai cũng cám cảnh cho hai đứa ấy.
Có thơ than rằng:
Vị chút tình riêng hại kẻ trung,
Tình riêng chưa thỏa, máu ròng ròng...
Gian hùng cũng chẳng ưa quân bạc
Mưu tiểu nhân kia luống uổng công!
Tào Tháo sai chiêu an đám quân mã Tây-lương vào phủ dụ rằng:
- Cha con Mã Đằng làm phản, không liên can đến chúng bay, không phải sợ hãi chi cả!
Tháo lại truyền cho các tướng phải giữ chắc các cửa ải, không được cho Mã Đại chạy thoát.
Nguyên Mã Đại dẫn một nghìn quân đi sau, quân sĩ trốn về báo tin, Đại giật mình, bỏ cả quân mã, ăn mặc giả làm lái buôn, đi cả ngày đêm, trốn về Tây-lương.
Tào Tháo diệt xong bọn Mã Đằng rồi, mới quyết ý sang đánh mặt nam. Chợt được tin báo rằng Lưu Bị luyện tập quân mã, sắm sửa khí giới, định lấy Tây-xuyên. Tháo thất kinh, nói:
- Nếu để cho Lưu Bị lấy được Tây-xuyên, thì vây cánh y to mất. Dùng kế gì để trừ đi được đây?
Tháo chưa dứt lời, dưới thềm một người tiến ra thưa rằng:
- Tôi có một mẹo này làm cho Tôn Quyền, Lưu Bị không nhìn ngó được nhau mà Giang-nam, Tây-xuyên về cả tay thừa tướng.
Đó là:
Hào kiệt Tây-lương vừa phải nạn,
Anh hùng nam quốc lại thêm lo.
Chưa biết người dâng kế là ai, xem đến hồi sau sẽ hiểu.
- ▲ Hai tướng giỏi đời Chiến quốc.