Khối tình con/Quyển thứ hai/VIII.1

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Khối tình con của Tản Đà
1. — Thư đưa người tình-nhân có quen biết

VIII — ĐƯA THƯ

(Điệu đưa thư này, trong sự hát nhà-trò, đọc theo lối tỳ-bà).

Văn dẫn. — Thương ai, nhớ ai.

Người ta lúc mới sinh mà tình cũng sinh; rồi hình thể mỗi ngày mỗi nhớn thời tình cũng theo tri giác mà nhớn lên. Tri-giác hẹp mà thuần thời tình ít; tri-giác rộng mà tạp thời tình nhiều. Tình ít, cho nên có dan-díu thời thương, có biệt ly thời nhớ; không thương người không biết, không nhớ người vu-vơ. Thế-gian thế cả, sao mình thời không? Nào biết ai thương mình, mà mình cứ thương. Nào biết ai nhớ mình, mà mình cứ nhớ. Ai nhớ mình không hay, chắc cũng không ai mong mình nhớ. Ai thương mình không biết, chắc cũng không ai mong mình thương. Cũng chẳng qua đáng thương thời thương, nên nhớ thời nhớ; cũng chẳng qua sẵn bụng thương thời thương, thừa bụng nhớ thời nhớ. Cũng chẳng qua cái giống đa tình, nằm không ngồi rỗi mà sinh ra nhớ hão thương vay. Dan-díu mà thương; cũng lắm lúc thương người tứ-hải. Biệt ly mà nhớ; cũng nhiều khi nhớ kẻ bất tri tình. Nhân ngồi buồn viết chơi mấy bức thư, cũng để chút vợi bớt những nguồn thương bể nhớ.

1.Thư đưa người tình-nhân có quen biết

Ngồi buồn lấy giấy viết thư chơi,
Viết bức thư này gửi đến ai,
Non nước thề-nguyền xưa đã lỗi!
Ân tình nay có bốn su thôi.

Ngàn sương bạc bay qua tiếng nhạn,
Ngọn đèn xanh khêu cạn đĩa dầu.
Mình ai chiếc bóng đêm thâu,
Nỗi riêng, riêng một mối sầu vì ai.
Tâm sự ấy nói dài sao xiết,
Giấy mực đâu vẽ hết du mà?
Dở-dang là chữ tài-hoa,
Chắp tay vái lạy giăng già chứng cho.
Kể từ độ giang hồ lạc phách,
Hội tương phùng đất khách đôi ta.
Biết nhau khi mới mười ba,
Tuần giăng chưa mãn, nụ hoa chưa cười,
Cùng một thủa ăn chơi nhàn biếng,
Trải mấy thu hơi tiếng vừa quen.

Canh khuya hai bóng một đèn,
Gió mai sương sớm, đơn, mền có nhau.
Dạ bảo dạ vàng thau gắn bó,
Năm lại năm mưa gió đê-mê.
Một tường lá rủ hoa che,
Bắc nam mấy độ đi về dưới giăng,
Duyên hồ thắm bỗng nhưng lại nhạt,
Mối tơ vương đứt nát tan tành.
Tấm riêng riêng những thẹn mình,
Giữa đường buông dứt gánh tình như không.
Gập tờ giấy niêm-phong hạt lệ,
Nhờ cánh tem bay đệ cung mây.
Ái ân thôi có ngần này;
Thề-nguyền non nước đợi ngày tái-sinh.

Nguyễn-khắc-Hiếu.