Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 7 —

phu-quân lật đật đề thường thuợng mã dữ vậy; xin phu-quân nói cho em biết chút.

— Ủa hay cho nàng dử a, lẻ nào nàng lại chẵng biết quân nghịch ấy sao? mà hỏi gì lạ vậy?

— Thưa phu-quân, thiệt em không biết quân nghịch ấy là nước Chơn-lạp hay là nước Xiêm-la, xin phu-quân nói cho em đặng rỏ.

Đổ-nhàn-Trập nghe hỏi rất trếu, liền dững hai mày lên, bước hai chơn tới, ngó Vân-Kiều châm chỉ và cuời một tiếng lạt lẻo mà rằng:

— Ai nói là Chơn-lap, ai nói là Xiêm-la. Quân nghịch ấy chính là người Việt-nam của ta, chớ phải nước nào lạ đâu, mà nàng không rỏ biết.

Bích-vân-Kiều lui lại một bước ngó châm chỉ Đồ-nhàn-Trập và mỉn cười mà rằng: — Ờ, té ra quân nghịch là người Việt-nam đó sao? Vậy thì người ấy với chúng ta cũng như con một nhà, gà một mẹ, người ấy cũng đồng một nòi một giống, người ấy củng đồng một nước một non, vì sao lại giết hại lẫn nhau, mà chẳng chút......

— Chẳng chút gì, sao nàng không nói luôn mà ngặp ngừng nính lại?

— Thưa phu-quân, em muốn hỏi phu-quân, người ấy củng đồng một nước một non, vì sao lại giết hại lẩn nhau, mà chẳng chút thương yêu nòi giống?

Đổ-nhàn-Trập nghe Vân-Kiều hỏi mấy câu rất lắc léo, day lại ngó nàng trân trân và đứng sững nghẹn ngào, không biết lời gì đáp lại, rồi nghĩ nghị một chút mà nói rằng: nàng phải biết quân giặc kia tuy là người một nòi một giống mặc dầu, nhưng ai ai cũng nuôi một tấm