thuyền đắm mà chết, thì Nguyên chúa cũng không trách vào đâu được.
Vua nghe kế ấy, sai Nội-thư-gia là Hoàng-tá-Thốn đưa Ô-mã-Nhi về nước, ra đến bể thì thuyền đắm, Ô-mã-Nhi chết đuối dưới bể.
Hoàng-tá-Thốn lên được, đi thẳng đến Yên-kinh, vào tâu với Nguyên chúa rằng:
— Tôi phụng mệnh đưa Tham-chính về thượng-quốc, chẳng may đi bể gặp phải phong ba đắm mất thuyền, Tham-chính to nhớn lắm, chúng tôi vớt không nổi, cho nên chết đuối.
Nguyên chúa tưởng là sự thực, cũng không tra hỏi gì nữa. Sai Đề-hình là Lưu-đình-Trực, Lễ-bộ Thị-lang là Lý-tư-Diễn đem chiếu chỉ sang tuyên phong. Vua sai Hưng-đạo vương khoản tiếp bọn Đình-Trực, lưu ở lại 10 ngày, tình ý đôi bên hoan hỉ lắm.
Bọn Đình-trực từ về, Vua liền sai Đàm-Minh đem đồ lễ vật sang cống hiến bên Nguyên. Từ đó nam, bắc lại thông hòa như trước.
Đó là:
Can qua tranh chiến vừa xong cuộc,
Ngọc bạch giao thông lại giảng hòa.
Chưa biết còn những truyện gì, xem hồi sau phân giải.