Trang:Kim Van Kieu truyen Truong Vinh Ky.pdf/215

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 218 —

Vẫy-vùng bốn bể bù khi trước.
Ngang-dọc trăm chìu bỏ bấy nay,
Hoa giải xuân về chưa gió tạnh.
Lại tan dầu tuyết cõi chơn mây.

25. CHÂU-THAI ĐÃI TỪ-CÔNG.

Võ-võ quê người chốc bấy nay!
Niềm riêng riêng nặng có ai hay?
Năm canh luống những chiêm-bao vẩn,
Ngàn dặm khôn ngăn chắp cánh bay.
Mấy độ sen tàn màu nắng lợt?
Đôi phen cúc nhuốm vẻ sương say.
Ba sinh đã biết duyên hay nợ.
Một gánh tương-tư nặng một ngày.

26. THĂNG CÔNG-ĐƯỜNG BÁO ĐÁP.

Nghĩ cơ tạo hóa lạ lùng thay!
Vô-tích sao mà lại có nay!
Dưới trướng phân-minh người hậu bạc.
Trên giường biện-bạch kẻ gian ngay.
Nợ tuy trả đặng, lòng còn tức,
Ơn dẫu đền xong, dạ chẳng khuây.
Nắng nhọc chẳng hiềm trong một phút.
Bận lòng nầy hết kể từ đây.

27. BAC TRIỀU HỒ-CÔNG THUYẾT HANG.

Hướng dương bao quản phận hoa quì.
Thì lại riêng đâu nỗi biệt-ly.
Kể có thần cơ trong sớm liệu,
Châu về Hiệp-phố họa là khi.