Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/113

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
93
NGUYỄN-DU

Gió cao ngọn lửa càng cao,
Tôi đòi tìm đủ, nàng nào thấy đâu!
Hớt-hơ hớt-hoảng nhìn nhau,
Giếng sâu bụi rậm, trước sau tìm quàng!
Chạy vào chốn cũ phòng hương,
Trong gio[1] thấy một đống xương cháy tàn.
Ngay tình ai biết mưu gian,
Hẳn nàng thôi lại có bàn rằng ai!
Thúc-ông sùi-sụt ngắn[2] dài,
Nghĩ con vắng-vẻ, thương người nết-na!
Di-hài, nhặt[3] khắp về nhà,
Nào là khâm-liệm, nào là tang-trai.

CHÚ-THÍCH. — 1. Nguyên trong kinh Thi có câu: « Tuệ bỉ tiểu tinh, tam ngũ tại đông 嘒 彼 小 星。三 五 在 東 » nghĩa là lập-lòe năm ba cái sao nhỏ ở đằng đông, là lời thơ của một người vợ lẽ xúc cảnh sinh tình; đây mượn câu ấy để tả cảnh trăng sao đêm hôm ấy. — 2. Nghĩa đen là như quỉ khóc như thần nạt; ý nói làm rầm-rĩ khiếp sợ. — 3. Là đánh cháo để lừa người khác.

82 — THÚC-SINH GẶP KIỀU Ở NHÀ HOẠN-THƯ

TIỂU DẪN. — Hoạn-Thư đã bắt được Kiều rồi, đổi tên là Hoa-Nô ép làm thị-tì. Khi Thúc-sinh về thăm nhà, gọi nàng ra hầu hạ bắt mời rượu, bắt gẩy đàn (đờn). Đoạn này là nói lúc hai người, Thúc-sinh và Thúy-Kiều mới trông thấy nhau. Đọc đoạn văn này đủ rõ cái thủ-đoạn nham-hiểm của Hoạn-Thư.

Trạnh niềm, nhớ cảnh gia-hương,
Nhớ quê, chàng lại tìm đường thăm quê.
Tiểu-thư đón cửa dã-dề 1.
Hàn-huyên 2 vừa cạn mọi bề gần xa.
Nhà hương (lan) cao cuốn bức là,
Buồng trong, truyền gọi nàng ra lạy mừng.
Bước ra một bước một dừng,
Trông xa, nàng đã tỏ chừng nẻo xa:
« Phải rằng nắng quáng đèn lòa,
« Rõ-ràng ngồi đấy chẳng là Thúc-sinh?


  1. Tro. —
  2. Vắn. —
  3. Lặt.