Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 274 —

Hai vợ chồng tên Cao-man nghe nói thì le lưởi ngó nhau rồi nói rằng:

— Mèn ôi! trời phật ôi! không được đâu, thường thường phải có ít nữa là hai ba mươi người mới dám qua truông ấy: bây giờ đây cả thảy không đầy mười người, mà mấy cậu thì cởi ngựa, còn chúng tôi thì đi chơn, nếu gặp ông-bạc bà vàng, thì chắc là nhai đầu vợ chồng chúng tôi hết cả.

Cao-phước-Trí mỉn cuoi và nói: không sao đâu mi đi theo ta, chúng ta có súng ống khí giới sẳn sàng, nếu gặp hắn thì chúng ta đánh cho, không sao mà sợ.

Tên Caoman ấy ngẩm nghĩ một chút rồi nói rằng:

— Thôi các cậu đi trước đi, để chúng tôi chờ người ta một lát nửa, roi sẽ đi sau cũng được.

Nguyển-Hữu-Thoại thấy nó không chịu đi, thì nói rằng:

Thôi, để anh em chúng ta đi cho mau, nếu nó đi theo thì chúng ta mất công chờ đợi, rồi trể nãi việc hành trình, nói rồi mấy anh em và ba đứa quân nhơn đều kéo nhau giục ngựa thẳng tới.

Đi dọc đàng Trần-Xuân-Trạch kêu Cao-phước-Trí mà nói chơi rằng: — Tội nghiệp cho ba tên Caoman khi nãy, nó cũng bà con một họ với chú mầy, tại chú mầy không chịu nhìn, nên chúng nó tưởng người lạ mà không dám đi cùng chú mầy một lược chớ gì.

Cao-phước-Trí nghe nói thì cười và đáp lại rằng:

— Thật bà con tôi rất đông mà lại rân rát lắm. Cao-hoài-Đức và Cao-tôn-Bão bên Tàu hồi xưa cũng là bà con cùng tôi, còn nói gì cả nước Caoman nầy